Người tốt hay xấu đều chịu tác động của Nhân quả
Chúng ta được khuyên rằng nên sống hướng thiện, giúp đỡ nhiều người sẽ được Đức Phật phù hộ và giúp tai qua nạn khỏi. Giống như chúng ta thường được nhắc nhở rằng: người niệm Phật có Tam bảo gia bị, long thiên hộ trì.
Thế nhưng sự thật có phải cứ cố gắng làm người tốt thì nghiệp ác được tiêu trừ, chỉ có vận may tìm tới hay không là điều nhiều người phân vân?
Sự thật là vẫn có những người tu Phật hoặc là người bình thường nhưng có cuộc sống lương thiện nhưng vẫn phải chịu cái chết thảm khốc. Sẽ không ít người tự hỏi: Vì sao người tốt vẫn bị chết thảm?
Đúng như Kinh Hoa Nghiêm có nói tới: “Giả sử nghiệp ác có thể tướng, mười phương hư không chẳng dung chứa hết”. Bởi việc nhân quả diễn ra liên tục mỗi ngày, chồng chất lên nhau, có khi nhân này chưa trả, quả nọ đã chín mùi, ví như gieo giống sớm thì gặt sớm. Tham khảo: Lời Phật dạy về nhân quả nhất định phải hiểu mới áp dụng đúng
Trong khi đó, chúng ta chỉ là người trần, mắt thịt chỉ thấy sự kiết hung trước mắt, đâu biết được việc nhân quả đời trước và đời sau. Chúng ta không có tha tâm đạo nhãn, nên không đoán được điều đó là tốt hay là xấu cho một người.
Việc có thể quyết định là: làm lành tất được quả lành, làm dữ phải mang ác báo. Nếu làm lành mà bị quả dữ, đó là quả báo của nghiệp ác đời trước, chẳng phải quả báo của nghiệp lành đời này.
Vì thế, khi chúng ta không hiểu, không đủ nhận thức để giải thích việc đó nên mới cảm thấy lo lắng và sợ hại, thiếu niềm tin về những gì mình đang làm.
Không ai biết cái chết đó là họa hay may
Dù không hiểu gì nhưng khi bà vú gỡ bản đồ xuống để trước mặt nó thì đứa bé không khóc nữa. Cần Thân Vương hoang mang khi nghe bà kể lại và sai người đến chùa A Dục hỏi thăm vị Tăng khi trước, mới hay ông chặt tay chết đúng vào con mình chào đời.
Do nhân duyên đó, Thân Vương một mình đứng ra sửa lại điện Xá Lợi. Đến khi đứa bé ấy được hai mươi tuổi, nhằm lúc vua Ninh Tông băng, không có Thái tử kế vị, mới di chiếu lập con của Cần Thân Vương lên làm vua. Cậu bé về sau được làm Hoàng Đế bốn mươi mốt năm, tức là vua Lý Tông nhà Tống vậy.
Có chuyện kể lại rằng, ở Tây Vức, Giới Hiền Luận Sư là bậc đạo đức cao trong một thời, tiếng đồn vang khắp bốn xứ Thiên Trúc. Nhưng thân ông bệnh tật, thường xuyên phải chịu đau đớn vô cùng, có lúc không chịu nổi, ông chỉ muốn tự vẫn đi cho xong.
Nhưng đêm ấy, Luận Sư thấy ba vị Bồ tát xuất hiện trong giấc mơ của mình gồm có: Văn Thù, Phổ Hiền, Quán Thế Âm. Họ căn dặn ông rằng: “Ngươi trong kiếp về trước, nhiều đời làm vị quốc vương, bởi não hại chúng sanh, nên sẽ phải bị lâu dài đọa vào ác đạo. Nhưng do đời nay ngươi có công hoằng dương Phật pháp nên chuyển lại chịu sự khổ nhỏ ở nhân gian để tiêu trừ sự khổ lớn nhiều kiếp nơi Địa ngục.
Vậy ngươi gắng nhẫn nhịn, chớ nên buồn rầu mà tính việc chi khác. Trong ba năm nữa, ở xứ Đại Đường có vị Tăng tên Huyền Trang, sẽ đến đây thọ pháp với ngươi.
Giới Hiền Luận Sư nghe rồi liền ráng chịu khổ sám hối lâu ngày bệnh lần lần thuyên giảm.
Qua ba năm sau, Huyền Trang đến chùa Na Lan Đà, Giới Công bảo đệ tử nói trạng thái bệnh khổ của mình, chính người thuật lại cũng nghẹn ngào rơi lệ.
Nếu ba vị Bồ tát không nói rõ nhân duyên kiếp trước, người đời sẽ bảo Ngài Giới Hiền chẳng phải là bậc đạo đức cao Tăng. Hoặc có kẻ lại cho rằng: một vị đại tu hành mà còn bị chứng bệnh thảm thế ấy, thì Phật pháp có chi là linh nghiệm?