"Tùy duyên" hiểu thế nào mới đúng

Thứ Hai, 18/12/2017 14:52 (GMT+07)
(Lichngaytot.com) Thế nào là tùy duyên trong khi chúng ta hay chắc tới duyên, tới phận nhưng lại không thực sự hiểu ý nghĩa của những từ ngữ đó.
  
Chúng ta thường nói "tùy duyên" để mặc kệ những khó khăn, trở ngại đang phải đối mặt. Nhưng thực tế, tùy duyên vốn không phải chuyện dễ làm. Phải là người có cảnh giới tư tưởng nhất định thì mới thật sự thấu hiểu và làm tốt điều này.

Vì tùy duyên không phải là kệ mọi sự diễn ra như thế nào thì ra, còn mình cứ ích kỷ, chăm lo cuộc sống của mình mà không để ý tới điều gì đang xảy ra xung quanh. Tùy ở đây chỉ mang ý nghĩa là thuận theo tự nhiên, không cưỡng cầu.
 

Thế nào là tùy duyên?

 
Vạn sự, vạn vật trên đời này thảy đều liên quan với nhau ở một chữ “duyên” vậy thế nào là tùy duyên?. Trong đạo Phật, tùy duyên là biết chấp nhận những gì xảy ra trong hiện tại và bình thản chờ đợi nhân duyên thích hợp hội tụ. 

Bất luận là nhân duyên, cơ duyên, thiện duyên hay ác duyên, đâu đâu cũng có, tồn tại mọi lúc. Nhưng duyên có tụ thì cũng có tan, có đến rồi cũng đi.
 
Nhưng tùy duyên cũng có hai mặt tích cực và tiêu cực. Tận tâm hành thiện, không so đo kết quả, được mất, lấy thái độ tùy duyên mà đối diện với sự đời, đây chính là tùy duyên tích cực, vừa không cưỡng cầu lại có thể nắm giữ được cơ duyên.
 
Người ta thường nói vạn sự tùy duyên, nhưng tùy duyên là cách sống chứ không phải chỉ là lý thuyết suông. Tùy duyên trong cuộc sống là sống mà không câu nệ và chấp trước bất cứ một sự việc nào dù đó là thuận hay nghịch trong cuộc sống. Những việc đã và đang diễn ra trong cuộc sống chúng ta đều là những bài học làm tăng thêm vốn kinh nghiệm cho bản thân dù đó là những việc tốt hay xấu, đem đến thành công hay thất bại.
 
Bởi vậy, thay vì thay đổi nhân duyên mà mình không hài lòng, bạn hay cố gắng tìm kiếm những nhân duyên mà mình mong đợi. Khi tìm được sức sống từ nơi chính mình rồi thì bạn sẽ không còn coi trọng những giá trị bên ngoài.
 
Nhân duyên nào cũng được cả bởi biết đâu được những thất bại của bạn lại là sự may mắn tuyệt vời.
 
Trái lại, lấy lý do tùy duyên mà không làm tròn bổn phận, phó thác cho số phận, không mong cầu tiến, vươn lên, trốn tránh việc khó thì chính là một dạng cực đoan. Tùy duyên lúc này trở thành cái cớ để người ta biếng lười, phó mặc.
 
 
Tùy duyên khác với tùy tiện. Tùy tiện là làm việc qua loa cho xong, được chăng hay chớ, không có nguyên tắc cũng chẳng có lập trường và không chịu trách nhiệm.
 
Một người nọ luôn luôn phiền não vì nhân duyên vợ chồng không như ý. Nhưng thay vì cố gắng cải biến nhân duyên, anh ta lại nghĩ: “Tùy duyên vậy thôi, có duyên thì ở cùng, không phận thì rời đi“.

Đó cũng là thái độ không đúng đắn. Anh ta chưa từng nghĩ xem mình đã hành xử đúng mực chưa hay đang tùy tiện để cho những mâu thuẫn đưa đẩy mình đi rồi gọi đó là “duyên phận”? Trước khi chờ vào duyên phận, hãy biết sống tốt, hãy chủ động làm một người đứng đắn, mẫu mực.
 
Tùy duyên không phải là từ bỏ một cách vô tội vạ và tùy tiện. Tùy duyên là thuận theo nhân duyên, nhìn thấu được chuyện ly hợp của đời người, từ đó có được sự ung dung lạc quan và đứng ngoài được mất.
 
Có trong mình một tâm thái tùy duyên, bạn sẽ nhận ra rằng, bất kể bầu trời là mây đen mù mịt hay là rực rỡ ánh vàng, con đường đời dù là trắc trở, chông gai hay thênh thang muôn lối, thì trong lòng mình luôn có được cảm giác điềm tĩnh và bình yên.


Tùy duyên không có nghĩa là buông xuôi

 
Tùy duyên không có nghĩa là phó mặc bởi cuộc sống luông có những mối quan hệ tác động qua lại, ảnh hưởng lẫn nhau. 

Tùy duyên là chớ nên cưỡng cầu, nhưng cũng đừng quá buông xuôi, qua loa và cẩu thả. Hãy biết nắm bắt cơ hội, đối nhân xử thế thuận theo nhân duyên, ôm giữ trái tim từ bi, khoan dung và độ lượng. Đó mới chính là tùy duyên thật sự.

Vậy, trước khi tin vào tùy duyên không có nghĩa là bạn ngừng cố gắng bởi làm vậy có nghĩa là bạn đã lựa chọn từ bỏ cơ hội của mình. Khi bạn đã chấp nhận “tuỳ duyên” thì việc duyên đến, duyên đi thế nào cũng là kết quả tất yếu cho những gì bạn đã lựa chọn.
 
 
Xưa có một lão hòa thượng sống trong ngôi chùa cổ trên núi cao. Một ngày kia có vị khách ghé thăm chùa. Người khách biết lão hòa thượng đã tu hành đắc Đạo, bèn hỏi ông rằng: “Trước khi đắc Đạo, ngài đã làm những gì?”.
 
Lão hòa thượng trả lời: “Ta chẻ củi, gánh nước, nấu cơm”.
 
Người khách hỏi: “Vậy sau khi đắc Đạo thì sao?”.
 
Lão hòa thượng nói: “Ta vẫn chẻ củi, gánh nước, nấu cơm”.
 
Người khách băn khoăn, lại hỏi: “Vậy cái gì gọi là đắc Đạo?”.
 
Lão hòa thượng ôn tồn trả lời: “Trước khi đắc Đạo, lúc chẻ củi thì nghĩ về gánh nước, lúc gánh nước lại nghĩ về nấu cơm, nấu cơm rồi lại lo ngày mai đi chẻ củi, gánh nước. Sau khi đắc Đạo, chẻ củi là chẻ củi, gánh nước là gánh nước, nấu cơm thì là nấu cơm”.
 
Như thế, nguyên do thực sự của mọi đau khổ, bi ai trên đời chính là do người ta không thể buông bỏ tâm phàm, không thể tùy duyên, tùy phận. Lão hòa thượng trước khi đắc Đạo thì chính là người thường mang nặng tâm phàm, làm gì cũng không thể tùy duyên hành sự.

Ông làm việc này lại nhớ việc kia, sống ở hôm nay mà tâm lại nghĩ tưởng ngày mai và quá khứ. Như vậy, chỉ khi đối xử với mọi chuyện một cách ung dung, tự tại, tùy duyên, người ta mới tìm được sự thanh thản đích thực trong tâm hồn.
 
Chuyện trên đời vốn chẳng bao giờ luôn thuận buồm, xuôi gió. Trời cao không phải ngày nào cũng quang đãng, tạnh mây. Cầu vồng chỉ xuất hiện sau cơn mưa lớn. Ngày vui, ngày buồn chính là đan xen đến với nhau. Đó chính là sự “tùy duyên” của đất trời, của vũ trụ này.
 
Người ta thường gọi nhân duyên tốt là thuận duyên, và nhân duyên xấu là nghịch duyên. Thế nhưng đã là nhân duyên thì không có thuận nghịch, tốt xấu. Và thuận duyên chưa hẳn sẽ đem lại giá trị hạnh phúc hay nghịch duyên sẽ mang tới khổ đau, bởi có khi nghịch duyên đưa tới sự trưởng thành, còn thuận duyên sẽ khiến ta yếu đuối. 
 
Hiểu được điều ấy thì bạn ắt là thản nhiên đối diện được với đời, gặp chuyện vui cũng không quá phấn khích, ngạo mạn, trước sự buồn cũng chẳng âu sầu, bi thương vậy. 

Kate Nguyễn