1. Tu tại gia có được yêu không?
Có thể mọi người hiểu nhầm, không biết rằng tu tại gia khác với xuất gia. Những người đủ duyên để xuất gia, trở thành những nhà sư, tu sĩ thì nguyện sống một đời sống không gia đình, chiếm một số lượng rất nhỏ trong số tín đồ Phật giáo. Họ tự nguyện xa rời cuộc sống thế gian, không vướng bận vào chuyện tình cảm, lấy vợ/chồng, sinh con.
Trước khi xuất gia, họ có quyền có hôn nhân, gia đình, vợ con. Nhưng khi đã xuất gia thì họ phải toàn tâm toàn ý tu học Phật pháp để trở thành người giác ngộ và dành hầu hết thời gian đi giúp đỡ những người khác trong việc tu học.
Những người tu tại gia cũng vì họ chưa đủ duyên để xuất gia, cư sĩ tại gia tin và làm theo giáo lý đạo Phật, sống cùng xã hội, tuân theo luật pháp và đạo lý con người.
Hiện nay vẫn nhiều người chưa biết tu tại gia có được yêu không? |
Đạo Phật là đạo từ bi, hỷ xả, không cố chấp vì thế cũng không đòi hỏi Phật tử của mình buộc người hôn phối phải từ bỏ đạo khác mới được kết hôn.
Một số cái tên quen thuộc hiện nay có thể kể đến như ca sĩ Thủy Tiên, diễn viên Angela Phương Trinh, shark Việt, hay ông Nguyễn Mạnh Hùng - Chủ tịch Thái Hà Books... họ vẫn có chồng/vợ, con cái, gia đình nhỏ của mình bên cạnh cố gắng duy trì việc tu tập như những Phật tử xuất gia khác.
Không nên nóng vội trong mọi tình huống nhất là khi muốn hóa giải ác duyên theo lời Phật để vợ chồng hạnh phúc bạn phải hiểu nguyên nhân gốc rễ của vấn đề
2. Hôn nhân, hạnh phúc của người Phật tử tại gia
Trong Kinh Đại Bảo Tích, Đức Phật đã dạy: “Nếu một người đàn ông có thể tìm được một người vợ, người phụ nữ thích hợp và hiểu biết; người phụ nữ có thể tìm được một người chồng, người đàn ông thích hợp và hiểu biết, cả hai thực sự may mắn”.
Như thế, theo lời Phật dạy về hôn nhân đã nêu rõ nền tảng của hạnh phúc gia đình là sự hiểu biết lẫn nhau và phù hợp với nhau. Điều này không có nghĩa là phân biệt kẻ sang, người hèn mà cùng chung giá trị, mục tiêu trong cuộc sống.
Tình yêu mà được xây dựng trên nền tảng của sự vị kỷ, của sự lợi dụng, của sự thỏa mãn nhục dục, thì tình yêu ấy không hiện hữu, đó chỉ là sự lầm tưởng và ngộ nhận mà thôi.
Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó. Ngay từ trong giai đoạn yêu đương, cũng phải học, tình yêu là phải biết thương. Tình yêu chân chính bao giờ cũng dẫn đến hôn nhân, tạo lập gia đình.
Như thế hôn nhân phải luôn đi đôi với gia đình. Tình yêu không đi đến hôn nhân thì thường là mang đến nỗi sầu khổ đôi khi mang đến hận thù. Hai người nam nữ trưởng thành thương yêu nhau và tiến đến hôn nhân là một nhân duyên lớn.
- Từ (maitri): Dành tặng những điều tốt đẹp cho người mà họ yêu thương.
- Bi (karuna): San sẻ, thấu hiểu mọi khổ đau của nhau.
- Hỷ (mudita): Cầu chúc hạnh phúc cho niềm vui, thành quả của đối phương.
- Xả (upeksha): Tha thứ, khoan dung, bỏ qua những thiếu sót hay lỗi lầm của người mình yêu thương.
Khi có con, cha mẹ có nghĩa vụ và quyền yêu thương, trông nom, nuôi dưỡng, chăm sóc, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của con, chăm lo việc học tập và giáo dục con phát triển lành mạnh về thể chất, trí tuệ và đạo đức.
- Trách nhiệm đối với xã hội: làm công dân gương mẫu, làm người lao động tạo ra của cải cho xã hội.
- Trách nhiệm đối với gia đình: làm chồng, làm vợ, làm cha, làm mẹ.
- Trách nhiệm đối với bản thân: thường xuyên tu dưỡng đạo đức, làm gương sáng cho con.