Đức Phật dạy về cho và nhận: Người biết cho đi thì PHƯỚC chưa tới nhưng HỌA đã rời xa

Thứ Bảy, 27/06/2020 11:00 (GMT+07)
(Lichngaytot.com) Đây là lời mà Phật dạy về cho và nhận mà không phải ai cũng biết, thấu hiểu được chân lý sau đây bạn sẽ có được công đức vô lượng.

1. Cho đi là gì? 

 
 
Cho đi là gì? Cho đi là quyên góp tài chính và vật chất, sức lực của bản thân để giúp đỡ người khác vượt qua khó khăn, thậm chí hiến tặng thời gian, trí tuệ và sử dụng nguồn lực của bản thân để giúp đỡ, giải cứu người khác khỏi khó khăn.
 
Sự “cho đi” chân chính là sự tận tâm vô vị lợi, không tìm kiếm bất cứ thứ gì để đền đáp và không tham lam.
 
Cho dù bạn làm tổn thương ai đi chăng nữa thì cũng chính là bạn đã tự làm tổn thương chính mình, có thể bây giờ chưa thấy hậu quả đâu nhưng sau này sẽ thấy.
 
Những gì bạn làm cho người khác là làm cho chính bạn. Đây là một trong những lời dạy tuyệt vời nhất từ trước đến nay mà ai cũng nên biết.
 
Theo những lời Phật dạy về lòng biết ơn, bất kể bạn làm gì với người khác, người thực sự nhận được “quả” đầu tiên không phải là người ta, mà là chính bạn.
 
Tương tự như vậy, khi bạn cho người khác, người thực sự được lợi không phải là người khác, mà là chính bạn. Những gì bạn cho người khác thực ra là cho chính bạn.
 
Hãy biết ơn những người cho bạn cơ hội. Cảm ơn những người cho bạn sự khôn ngoan; Hãy biết ơn những người đã đồng hành cùng bạn trong suốt chặng đường
 

2. Phật dạy về cho và nhận

 
Trong sáu Ba La Mật (Bố thí, Trì giới, Nhẫn nhục, Tinh tấn, Thiền định, Trí huệ) thì Bố thí đứng đầu, vì nó làm nền tảng cho cả sáu Ba La Mật. Nó bao gồm tiền bạc, trí tuệ, tinh thần của mình.
 
Bố thí đại khái có thể chia thành ba loại: Tài thí: tức bố thí tiền, pháp thí: tức bố thí pháp, vô úy thí: tức bố thí sự không sợ hãi. Cả ba loại bố thí đều có mang lại công đức.
 
Ba món Bố thí mà ta vừa kể trên (Tài, Pháp, Vô úy) thuộc về vật thí. Còn người cho và người nhận, ta đã sơ xuất bỏ quên. Ba yếu tố cho ra sự Bố thí quan trọng lắm, nếu thiếu một trong ba cái đó thì sẽ không có sự Bố thí.
 
Lời Phật dạy nói rằng nếu ta tham lam, keo kiệt, không bao giờ biết làm phước bố thí cho ai, thì kiếp sau ta sẽ chịu cảnh nghèo khổ. Nếu biết chi đi bằng cái tâm, kiếp sau bạn sẽ tái sinh trong cảnh giàu sang, tiền của đầy đủ.
 
Khi bố thí nên làm với tâm từ bi, tôn trọng, bình đẳng thì mới có ý nghĩa và giá trị, phần thưởng sau này sẽ vô cùng to lớn.
 
Hiện nay có một số người quyên góp để được nổi tiếng, để công chúng biết rằng họ đang làm việc tốt, quyên góp để được công chúng công nhận. 
 
Tuy là cúng dường cho Phật sẽ nhận phước báu, nhưng nếu như đó không phải là thành ý thực sự thì không thể nhận được phước báo vô lượng.
 
Cốt lõi cơ bản của bố thí nằm ở “lòng từ bi”. Cái gọi là “đại từ bi và đại bi đối với tất cả chúng sinh, đại hỷ và đại bố thí” là bài học hàng ngày mà người Phật tử phải đọc thuộc lòng, và đó cũng là niềm tin và nguyện vọng không gì lay chuyển được. 
 

3. Câu chuyện về cho đi 

 

3.1 Chàng sinh viên lễ phép

 
Giáo viên chủ nhiệm của một lớp sắp tốt nghiệp đưa khoảng 50 sinh viên của mình đến thăm một công ty tập đoàn lớn. Vì vậy, đích thân sếp, thư ký và nhân viên cũng ra tiếp đón rất lịch sự.
 
Thư ký sắp xếp các bạn sinh viên ngồi trong phòng họp lớn có máy lạnh chờ sếp rồi rót cho mỗi bạn học sinh một ly nước mát.
 
Một bạn sinh viên nữ ngồi đó hỏi nhân viên xem có loại trà ô long không, vì cô ấy thường chỉ uống trà ô long và không muốn uống loại nước được mời.
 
Chỉ có một bạn trong lớp đứng dậy, dùng hai tay đón lấy tách trà do nhân viên mời và lễ phép nói: “Cảm ơn vì sự chu đáo của chị, mọi người đã rất vất vả rồi ạ!” 
 
Sếp vội vàng chạy đến sau khi kết thúc công việc và liên tục xin lỗi: “Tôi xin lỗi vì đã để các bạn đợi trong một thời gian dài. Không có ai trả lời, nhưng cô giáo và bạn học được nhắc đến trước đó đã đi đầu vỗ tay, nhưng tiếng vỗ tay cũng khá thưa thớt.
 
Sếp bắt đầu truyền đạt kiến thức và thấy rằng các bạn sinh viên đang ngồi thẳng và không có ai đang ghi chép, vì vậy ông quay sang thư ký và nói rằng hãy lấy một số vở và bút của công ty đưa cho mọi người.
 
Sau đó ông chủ trao tay cho từng học sinh với nụ cười trên môi, nụ cười của ông chủ đã không còn vì có vài học sinh chỉ dùng một tay để nhận vở và bút, không ai chịu đứng dậy đưa hai tay, không ai nói: “Cảm ơn!”.
 
Chỉ có bạn sinh viên lúc nãy kính cẩn đứng lên, lấy giấy và bút bằng cả hai tay rồi tiếp tục nói 2 lần: "Cảm ơn! Cảm ơn ạ!".
 
Vào thời điểm tốt nghiệp, cậu sinh viên lễ phép trước đi nhận được thư mời nhập học từ công ty lớn đó. Những học sinh khác tỏ ra ghen tị và không khâm phục hậm hực nói: Điểm của anh ấy không tốt bằng tôi, vậy tại sao lại để anh ấy đi và không cho tôi đi.
 
Cô giáo thở dài nói: Mục đích thật sự khi đến thăm công ty đó lần trước là muốn tạo cơ hội cho các bạn, nhưng các bạn đã hành xử không tốt, họ nhìn thái độ để đánh giá, chỉ có cậu ấy đạt yêu cầu.
 
Bạn thấy đấy, mất gì một lời nói hay câu cảm ơn, hãy tôn trọng mọi người xung quanh bất kể họ là ai, khi nhận được bất cứ thứ gì thì điều đầu tiên nên làm là biết ơn và khen ngợi người ta, đó là phép lịch sự tối thiểu. Cứ hào phóng cho đi thì sẽ được nhận vào công ty như cậu sinh viên trên.
 

3.2 Người ăn xin

 
Theo kinh Phật, ngày xưa có một người ăn xin chạy đến chỗ Đức Phật Thích Ca và khóc rằng: "Tôi làm bất cứ việc gì tôi cũng không thành công, tại sao?".
 
Đức Phật nói, "Đó là bởi vì bạn chưa học cách cho người khác".
 
Người ăn xin nói: "Nhưng tôi không có gì cả, tôi là một kẻ ăn xin thì lấy đâu ra của cải tiền bạc mà cho?".
 
Phật nói: “Không phải thế này, một người không có tiền có thể cho người khác 7 thứ sau”.
 
Thứ nhất là hòa đồng với người khác bằng nụ cười.
 
Thứ 2 là sống, tử tế, nói những lời động viên, an ủi, khen ngợi, khiêm tốn và dịu dàng với người khác, không sân si.
 
Thứ 3 là rộng lượng với bản thân, mở rộng trái tim và đối xử chân thành với người khác, không lừa lọc gian dối hại người.
 
Thứ 4 hãy nhìn người khác bằng ánh mắt tử tế, đừng liếc ngang liếc dọc rồi phán xét một người chỉ bằng vẻ bề ngoài. 
 
Thứ 5 hãy nhường nhịn, giúp đỡ người khác bằng hành động, không có tiền thì có sức, ví dụ như thấy người ra rơi đồ thì nhặt trả lại, không tham lam.
 
Thứ 6 là nhường ghế cho người già, người yếu thế, phụ nữ và trẻ em khi ngồi trên thuyền, trên xe.
 
Thứ 7 là nhường chỗ của mình cho người khác nghỉ ngơi, không chửi bới và đuổi những người sống khó khăn, lang thang. 
 
Nếu 7 có bảy thói quen này, may mắn sẽ theo đuổi bạn tới cùng.
 
Phật dạy về cho và nhận nói rằng cho đi là một hành động vị tha của lòng nhân ái. Bố thí của cải mang lại sự giàu có, bố thí pháp mang lại trí tuệ, và bố thí không sợ hãi sẽ mang lại sức khỏe và tuổi thọ. Cho dù bạn là ai đi chăng nữa, nghèo hay giàu thì cũng có thể chọn cách cho đi theo lối riêng.
 

3.3 Quả ngọt của lòng quảng đại chân thành

 
Theo lời Phật dạy về cho và nhận kể rằng ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng nghèo mưu sinh bằng nghề giúp việc, ở đợ trừ nợ.
 
Một hôm, người chồng thấy một số người lớn tuổi đi tu để tham gia buổi pháp hội Phật pháp, sau khi về nhà, suy nghĩ miên man, anh ta không kìm được nước mắt, người vợ nghĩ rất lạ bèn hỏi anh ta: “Điều gì khiến anh buồn quá vậy?".
 
Người chồng đáp: "Chao ôi! Thấy người khác cúng dường, tu phước mà vui mừng, nhưng mình nghèo hèn, không có cơ hội tu phước!".
 
Người vợ nói: “Đừng buồn nữa, không có ích lợi gì đâu. Sao anh không bán em đi, tiền bán được còn có thể quyên góp ủng hộ! Anh nghĩ sao?".
 
Người chồng nghe thấy càng buồn hơn: "Nếu bán em đi, chẳng phải cả 2 còn buồn hơn sao! ".
 
Vì vậy, người vợ nghĩ lại và nói:" Hãy cùng nhau bán mình làm nô lệ. Không chỉ cúng dường mà còn có thể cùng nhau tu hành". Người chồng đồng ý.
 
Vì vậy, hai vợ chồng tìm thấy một gia đình giàu có và mượn một số tiền từ ông chủ để đi nghe giảng Pháp của Phật giáo và cúng dường. Nếu không trả được tiền trong vòng 7 ngày thì họ sẽ phải làm nô lệ trong gia đình này mãi mãi.
 
Sau khi lấy được tiền, đôi vợ chồng nghèo bắt tay vào chuẩn bị lễ và động viên nhau: “Bây giờ còn có thể làm phước tùy theo ý mình, hãy chăm lo cho nghiệp chướng, mai sau còn để lại phước phần cho con cháu!
 
Vào ngày thứ 6, thấy mọi thứ đã sẵn sàng, nhà chùa nhận được tin nhà vua cũng sẽ tổ chức Pháp hội vào cùng ngày.
 
Các nhà sư đều cho rằng nên trao cơ hội cho đôi vợ chồng tội nghiệp trước, tuy nhiên khi biết chuyện, nhà vua rất tức giận: “Gia đình phàm phu nào dám cướp cơ hội của ta!” 
 
Ngài liền hạ lệnh cho họ dời lịch. Dù bất lực nhưng hai vợ chồng nghèo vẫn kiên trì nghe theo.
 
Nhà vua phải triệu tập đôi vợ chồng tội nghiệp và yêu cầu họ cho biết lý do. Đôi vợ chồng nghèo lần lượt thuật lại toàn bộ câu chuyện cho nhà vua và cầu xin nhà vua:
 
"Chúng tôi kiếp này rất nghèo khổ bởi vì đã không gieo trồng phước đức trong quá khứ. Tôi e rằng đây là lần duy nhất trong cuộc đời chúng tôi có thể tự do quyết định phước đức của mình. Trong tương lai, chúng tôi sẽ không có cơ hội, vì vậy chúng tôi cố gắng hết sức để chiến đấu vì nó!”.
 
Nghe thấy thành ý của đôi vợ chồng, nhà vua không khỏi cảm thương, không chỉ cho họ tổ chức Pháp hội như đã hẹn mà còn ban thưởng báu vật, đồng thời cho họ nắm chức quản lý nhiều ngôi làng nhỏ.
 
Hai vợ chồng vốn rất nghèo, để làm từ thiện quyên góp tổ chức Pháp hội cho các nhà sư, họ đã thành tâm làm nô lệ và hoàn trả số tiền mà họ đã vay từ ông chủ.
 
Vì tấm lòng thành kính dâng hiến như vậy khiến vua cảm động, không những được vua ban cho vàng bạc châu báu mà còn có công cai quản 10 thôn. 
 
Cuộc sống của họ từ đó đã được cải thiện rất nhiều, không còn phải sống trong cảnh nghèo khó nữa, cả đời thành tâm hướng Phật và ăn chay.

Mời bạn tham khảo thêm tin cùng chuyên mục: