(Lichngaytot.com) Những lời Phật dạy cách đối phó với kẻ tiểu nhân đều là bài học thâm thúy mà ai cũng cần nhớ ghi để có thể sống bình an trên cõi đời này.
Trong kinh Pháp Hoa đức Phật có dạy: “Chư pháp tùng duyên sanh, diệc phục tùng duyên diệt” nghĩa là: các pháp từ duyên mà được sanh ra, cũng tùy duyên mà bị hoại diệt. Dù là loài hữu tình hay vô tình đều không ngoài nguyên tắc ấy.
Nhân duyên thật ra chính là
luật nhân quả. Mình đã từng gieo nhân nào, thì sẽ thu về duyên đó, nợ người hay người nợ, báo ơn hay tổn thương, tất cả đều đã được số phận an bài, cũng là do chính chúng ta gây nên.
Trong cuốn “Thái Thượng Cảm Ứng Thiên” của Đạo gia có viết:
“Họa phúc vô môn duy nhân tự triệu,
Thiện ác chi báo như ảnh tùy hình”.
Nghĩa là: Họa và phúc không có cửa nẻo mà do con người triệu mời đến cho mình. Sự báo ứng của điều thiện và điều ác như cái bóng đi theo thân hình.
Phúc hay họa trong cuộc sống đều nằm trong tay mỗi người. Có phúc là nhờ bản thân có tu dưỡng, còn gặp quả đắng là do tự mình gây ra.
Có rất nhiều người thường than phiền rằng người bên cạnh không đối xử tốt với mình. Điều này chẳng thể đi trách người khác, không phải trời cao không công bằng, mà đó là do nhân duyên quả báo của chính bạn.
Bởi bạn chưa từng kết thiện duyên với người khác, vậy thì đừng hy vọng xa vời rằng đối phương sẽ đối xử hết lòng vì mình.
Phải nhớ kỹ rằng, nhân quả chính là điều công bằng nhất trên thế gian này. Những việc chúng ta làm cho người khác, cũng chính là làm vì bản thân, tốt hay xấu cuối cùng đều quy về thân mình. Người không kết thiện duyên, đừng nên oán trách ác duyên quá nhiều, nghiệp chướng quá nặng.
Giữa người với người có tồn tại năng lượng hấp dẫn. Bạn là người như nào thì sẽ hấp dẫn dạng người như thế.
Nếu như bạn là một người làm nhiều điều sai trái, ích kỷ, vậy thì bên cạnh bạn chắc chắn sẽ toàn là những kẻ tiểu nhân nhỏ mọn. Khi đó, những người thanh cao, người quân tử đương nhiên sẽ cách xa bạn.
Nếu như bạn sống một cách thanh bạch, lương thiện, tự con người bạn sẽ tỏa ra ánh sáng ấm áp soi rọi những thứ tăm tối, thắp sáng cuộc đời của người khác.
Chúng ta không thể thay đổi được người khác, người duy nhất chúng ta có thể thay đổi chính là bản thân mình.
Cách chúng ta nhìn người khác ra sao sẽ nói lên bản chất con người của mình.
Giống như
lời Phật dạy: Đức Phật nhìn chúng sanh, chúng sanh đều Phật.
1. Đã là nhân quả báo ứng của bản thân, học cách chuyển ác duyên thành thiện duyên
Trong kinh có nói: “Giả sử bách thiên kiếp sở tác nghiệp bất vong, nhân duyên hội ngộ thời quả báo hoàn tự thọ”.
Tức những việc ta đã làm dù trải qua trăm ngàn kiếp cũng không mất đi, chỉ chờ đủ nhân duyên, cái quả ta sẽ tự nhận lấy.
Mọi chuyện xảy ra trên đời không phải là vô duyên vô cớ, dù ta kết ân kết oán với người khác từ bao nhiêu đời trước, một khi nhân duyên hội tụ đủ, quả báo cũng hiển hiện trước mắt.
Gặp được thiện duyên, đó chính là quý nhân tới giúp đỡ chúng ta. Điều đó cho thấy chúng ta từng giúp người khác, gieo trồng những hạt mầm "thiện" nên hôm nay mới được hưởng phúc báo.
Còn nếu gặp phải ác duyên, nghiệt duyên khiến chúng ta chịu nhiều tổn thương, đừng chỉ than phiền, oán trách hay thậm chí là gây gổ. Những điều đó chỉ khiến ác duyên càng thêm sâu, kết thêm oán thù.
Cho nên, với cái nhân, ta phải thật sự cẩn trọng về từng việc mình làm, dù là những việc nhỏ nhất. Đã làm thì phải nhận, đó là quy luật sinh tồn của vũ trụ.
Muốn tốt lên hay xấu đi, do chính chúng ta tự quyết định lấy, ngay từ bây giờ ta chính là người quyết định cho ta.
Còn với cái quả, những gì ta có đều là do những gì ta đã làm ở kiếp này hoặc kiếp quá khứ. Đã là duyên của mình thì hãy thoải mái đón nhận và chấp nhận nó dù kết quả đó là tốt hay xấu, có muốn tránh cũng không tránh được.
Nhưng nếu xét kĩ hơn, tốt hay xấu đều do cách nhìn của mỗi người. Nếu là quả tốt thì ai cũng dễ dàng tiếp nhận, còn nếu là quả xấu thì ta phảo tập cho bản thân cách chấp nhận. Bởi chỉ dù có chấp nhận hay không thì những điều tất yếu đó vẫn cứ xảy đến với ta.
Người biết chấp nhận sẽ là người được sống sung sướng, an nhàn. Ngược lại, càng không chấp nhận thì chỉ càng tự đày đọa, tự trói buộc bản thân.
Cả đời này bạn luôn không ngừng kết duyên. Duyên đủ sâu, thời gian bầu bạn bên nhau lâu hơn chút; duyên cạn, vậy thì chỉ có thể gặp nhau một lần rồi chia xa mãi mãi.
Duyên phận hết rồi sẽ chẳng thể gặp nhau nữa, cũng chẳng thể sưởi ấm hay gây tổn thương cho nhau.
2. Mọi sự nhân quả đã được an bài, hãy cứ làm việc tốt
Ngạn ngữ có câu: “Đãn hành hảo sự, mạc vấn tiền trình”, nghĩa là hãy cứ làm việc tốt, chớ hỏi về tiền đồ sau này.
Câu này không nói đến người nào làm việc tốt hay làm việc tốt trong điều kiện như thế nào. Nhưng ý muốn răn dạy rằng, trong mọi tình huống và hoàn cảnh, chúng ta đều nên làm người tốt. Điều này không liên quan gì đến giúp ai duy trì thống trị, mà là thể hiện chân tâm của con người.
Nếu như ác duyên khó hóa giải, vậy thì cứ thuận theo nó đi. Người khác đối xử với bạn ra sao, đó chính là nhân quả của bạn.
Còn cách bạn đối xử với người khác, đó chính là tu hành của bạn.
Cho nên dù người khác có gây bao nhiêu đau khổ, tổn thương cho chúng ta, đừng bao giờ sinh ra ý niệm phải hoàn trả lại đối phương giống như thế.
Đó không phải là hèn nhát, mà là cảnh giới của sự nhẫn nhịn.
Cửa Phật có 1 câu chuyện kinh điển tên là "Hàn Sơn hỏi Thập Đắc". Hàn Sơn và Thập Đắc vốn là hai vị La Hán của nhà Phật, sau đó hóa thành hai vị cao tăng thu hành khổ hạnh dưới phàm trần.
Một ngày nọ, Hàn Sơn hỏi Thập Đắc rằng: Ở đời, có người đánh tôi, mắng tôi, làm nhục tôi, khi dễ tôi, dọa tôi, gạt tôi, chê tôi, khinh tôi, ăn hiếp tôi, cười ngạo tôi cho đến đối xử khắc nghiệt với tôi, thì phải xử trí như thế nào?
Thập Đắc đáp: Chỉ cần nhịn nhục họ, kính họ, sợ họ, tránh họ, nhường họ, khiêm tốn với họ, không chống cự họ, không cần để ý đến họ, rồi chờ ít năm ông hãy nhìn họ xem.
Câu chuyện này muốn nói rằng, chúng ta phải tin tưởng vào nhân quả báo ứng trên đời này có tồn tại.
Đừng dây dưa cố chấp với bất cứ việc gì, học cách buông bỏ, không dằn vặt chính mình. Có như vậy, cuộc đời mới có thể cát tường.
3. Nghịch cảnh cũng là một cơ hội vận mệnh mang đến
Trên đời này, chẳng có ai là hoàn mỹ không chút sứt mẻ, chúng ta cũng chẳng thể được tất cả mọi người yêu quý. Có người thích, sẽ có người ghét; có người mến, sẽ có người bài xích.
Ai cũng đều mong cả đời sẽ trôi qua suôn sẻ, nhưng đó chẳng qua chỉ là một hy vọng xa vời mà thôi.
Phật dạy, người sống trong thuận cảnh sẽ chẳng bao giờ thành Phật. Đời người nếu như luôn xuôi gió xuôi nước, không gặp phải bất kỳ gợn sóng lận đận nào, vậy thì không thể gọi là cuộc sống.
Có người hỏi, chúng ta có cần cảm kích những người đã gây tổn thương mình hay không, đa số đều trả lời rằng không thể tha thứ.
Nhưng đối với những bậc quân tử, người có trí huệ cao thượng thì hết thảy những tổn thương đó không phải là trở ngại mà vận mệnh gây ra, mà đó chính là món quà Bồ Tát mang đến để thử thách chúng ta.
Cho dù gặp phải đau khổ, nhưng nếu có thể trải qua khổ nạn, tôi luyện được ý chí bền bỉ, đó mới chính là món quà quý báu mà cuộc sống ban tặng.
Cảm ơn tất cả những người mà vận mệnh đã sắp xếp để ta được gặp, dù đó là người mang đến ánh sáng, hay người mang gió mưa cho ta. Họ đều là những món quà của vận mệnh.
Ngay cả Đức Phật cũng cảm kích người em họ Đề-bà-đạt-đa đã vô số lần hãm hại, gây tổn thương cho Ngài trong quá trình Đức Phật tu hành. Chính nhờ những lần phá hoại đó mà Đức Phật có thể trở thành "Phật Thích Ca Mâu Ni" phúc tuệ viên mãn, trí cao vô thượng như hôm nay.
Lời Phật dạy cách đối phó với kẻ tiểu nhân rằng, "nếu không nợ nhau, sao có thể gặp gỡ". Có duyên thì sẽ ở lại, vô duyên sẽ đi mất. Khi đã gặp được nhau rồi, phải biết quý trọng lẫn nhau, đối xử tử tế, học cách biến nghịch duyên thành thiện duyên.
Mọi việc ta làm, đều có trời cao chứng giám. Bạn chỉ cần sống tốt, trời xanh tự có an bài.
Lam Lam