(Lichngaytot.com) Theo lời Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý nhưng đó thực ra là điều gì, nó ở đâu, tại sao không phải ai cũng tìm ra nó và sử dụng để có cuộc sống sang giàu?
Chuyện người nghèo không biết mình được tặng viên ngọc quý
Trong cuốn Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, còn gọi là Kinh Pháp Hoa (tên tiếng Anh là Lotus Sutra) có ghi lại rằng, trong một lần thuyết giảng cho các học trò của mình, Đức Phật đã kể lại một câu chuyện về hai người bạn thân có cuộc sống hoàn toàn đối lập nhau:
"Ngày xưa, có một người đàn ông sống rất nghèo khổ, song lại có một người bạn là một thương gia giàu có rất tốt bụng và hào hiệp, chẳng phân biệt sang hèn. Cứ như thế, họ đã duy trì được tình bạn vô tư trong nhiều năm.
Một hôm, khi đang đi trên đường, hai người bạn vô tình gặp nhau. Họ dừng lại nói chuyện vui vẻ. Thương gia ngỏ ý mời bạn của mình về nhà để có thêm thời gian hàn huyên.
Sau khi được bạn thết đãi nhiệt tình với những món ăn ngon cùng loại rượu hảo hạng, người đàn ông say quá nên đã ngủ thiếp đi, không còn biết trời đất là gì nữa. Trong khi đó, chủ nhà lại nhận được tin gấp liên quan đến chuyện làm ăn ở phương xa, cần mình phải tới xử lý ngay.
Chính vì thế, anh ta đã để người bạn ngủ lại nhà, một mình lên đường giải quyết công việc làm ăn.
Trước khi đi, thương gia thấy hoàn cảnh của bạn mình khó khăn, rất thương và muốn ra tay giúp đỡ. Thế nhưng, nhìn người bạn đang ngủ say, anh ta không nỡ đánh thức, đành bỏ vào trong túi áo của bạn một viên ngọc quý, để bạn có thể bán đi, trang trải phần nào chi phí cho cuộc sống.
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, thương gia vẫn thấy không yên tâm, vì nhỡ bạn anh ta ngủ say quá mà để viên ngọc rơi ra thì phải làm sao? Nghĩ vậy, anh ta liền đi lấy kim chỉ và một mảnh vải, cho viên ngọc vào mép áo, khâu thật chắc viên ngọc quý lại thật cẩn thận rồi rời đi.
Sáng hôm sau, người bạn tỉnh dậy, không thấy bạn mình đâu nên đoán chắc bạn mình có việc nên đi trước, không hề biết tới món quà quý giá mình được tặng. Anh ta đi về nhà, tiếp tục cuộc sống bần hàn với nhiều khó khăn như trước kia, chẳng mảy may suy nghĩ gì.
Bằng đi một thời gian dài, hai người lại vô tình có dịp hội ngộ, thương gia mới hỏi bạn anh ta rằng, với món quà quý giá đó, dạo này cuộc sống của anh đã khá lên chưa. Nói rồi, anh ta chỉ cho bạn mình chỗ đã giấu viên ngọc quý.
Ngắm nhìn viên ngọc quý giá và xinh đẹp, người bạn vô cùng bất ngờ. Song, anh ta càng ngạc nhiên hơn khi chính bản thân mình đã mang theo nó đi khắp nơi mà không hề hay biết gì. Hóa ra mình đã sở hữu một thứ quý giá đến vậy mà lại không biết tận dụng nó để làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn..."
Nghe xong câu chuyện mà Đức Phật kể, các môn đồ đều nhìn nhau cười. Có người cảm thán: "Thưa Đức Phật, người đàn ông nghèo khổ kia sao mà ngốc quá? Đem theo một viên ngọc quý ngay bên mình mà cũng không nhận ra sao?".
"Đúng vậy, viên ngọc hẳn phải gây ra sự vướng víu nhất định nào đó chứ? Sao có thể không nhận ra để rồi phải sống một thời gian dài trong nghèo khổ, thiếu thốn nhỉ", một môn đồ khác lên tiếng.
Đức Phật nghe tất cả những nhận xét ấy, không nói gì. Một lát sau, Ngài mới hỏi lại: "Chẳng phải nhiều người trong các ngươi chính là người đàn ông nghèo khổ đó sao?".
Đám đông các môn đồ ngồi dưới nhìn nhau, chưa rõ ý của Đức Phật.
Thấy vậy, Ngài đã thong thả tiếp lời: "Mỗi người chúng ta đều có ít nhất một người bạn tốt giống như anh chàng thương gia kia, mỗi chúng ta đều được tặng quà ít nhất là một lần, thế nhưng, không phải ai cũng đủ tỉnh táo và sáng suốt để nhận ra được viên ngọc ấy và biết cách dùng nó để làm cho cuộc sống của mình tốt lên.
Có người mất vài năm, có người phải mất hàng chục năm, lại cũng có người cả đời vẫn sống trong nghèo khổ, không có lấy nổi một ngày được hưởng sự sung sướng từ món quà quý giá mà mình được trao tặng...".
Vì sao ta quên mình đang sở hữu viên ngọc quý?
Hầu hết chúng ta nghĩ rằng mình nghèo, mình chưa thành công cũng vì chưa gặp may. Ta thường mang một tâm lý tương tự để lý giải cho điều này, ta cho rằng bởi vì cuộc đời chưa trao cho họ cơ hội. Cũng có những người luôn đi tìm kiếm những cơ hội để một ngày đổi đời, nhưng tìm hoài mà không thấy.
Theo câu chuyện trên, Đức Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý nhưng không phải ai cũng đủ tinh ý hoặc đủ khả năng để nhận ra khi nào mình có nó và dùng viên ngọc để cải thiện cuộc sống của mình, thế nên có người mãi sống trong nghèo khổ. Cuối cùng thì đánh mất cơ hội đổi đời từ bao giờ mà không hay biết.
Sự thật là nhiều người có được gia đình hạnh phúc nhưng họ vô tình đánh mất vì một lý do nào đó, sau này tiếc nuối, hối hận cũng đã muộn màng.
Có người được trao cho cơ hội thăng tiến nhưng vì sợ hãi, nhút nhát từ chối nên suốt đời cuộc sống quẩn quanh, mất phương hướng.
Hay có người được cơ hội đầu tư béo bở nhưng vì không tự tin hoặc không đủ trình độ nên đánh mất,...
Sự thật là vì chúng ta cũng giống như người đàn ông nghèo trong câu chuyện trên, ta cứ sống một cách vội vã dường như chỉ là để "qua ngày" nên quên dừng lại một phút để xem xét lại cơ hội, vận may có đang ở trong túi của mình hay không.
Bởi thế, hãy trân trọng từng cơ hội của chúng ta, trong cuộc sống ai trao cho ta cơ hội cũng phải nâng niu, trong tình cảm gặp một người cũng là đáng trân quý, đừng chỉ biết tranh cãi hơn thua, cùng đi chung một đoạn đường cũng là duyên... biết đâu ngày mai thôi mỗi người đã một hướng.
Theo câu chuyện trên, Đức Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý nhưng không phải ai cũng đủ tinh ý hoặc đủ khả năng để nhận ra khi nào mình có nó và dùng viên ngọc để cải thiện cuộc sống của mình, thế nên có người mãi sống trong nghèo khổ. Cuối cùng thì đánh mất cơ hội đổi đời từ bao giờ mà không hay biết.
Sự thật là nhiều người có được gia đình hạnh phúc nhưng họ vô tình đánh mất vì một lý do nào đó, sau này tiếc nuối, hối hận cũng đã muộn màng.
Có người được trao cho cơ hội thăng tiến nhưng vì sợ hãi, nhút nhát từ chối nên suốt đời cuộc sống quẩn quanh, mất phương hướng.
Hay có người được cơ hội đầu tư béo bở nhưng vì không tự tin hoặc không đủ trình độ nên đánh mất,...
Sự thật là vì chúng ta cũng giống như người đàn ông nghèo trong câu chuyện trên, ta cứ sống một cách vội vã dường như chỉ là để "qua ngày" nên quên dừng lại một phút để xem xét lại cơ hội, vận may có đang ở trong túi của mình hay không.
Cũng vậy, trong câu chuyện một người nông dân nghèo đến tìm một ông cụ được xem là thông tuệ nhất vùng đang sống trên núi để xin cơ hội làm giàu. Ông cụ nói:
- Thượng đế luôn cho mỗi người cơ hội giàu có, thành đạt. Biết nắm bắt cơ hội thì sẽ làm được thôi. Sao phải tìm đến ta làm gì?
- Thượng đế luôn cho mỗi người cơ hội giàu có, thành đạt. Biết nắm bắt cơ hội thì sẽ làm được thôi. Sao phải tìm đến ta làm gì?
Người nông dân than vãn rằng mình chăm chỉ, vất vả sớm hôm nhưng vẫn không thể giàu lên được. Vì mủi lòng thương nên ông cụ đã dặn:
- Mỗi sáng sớm và khuya, khi mặt trời chưa mọc hoặc đã lặn, cậu hãy đến bãi cát ngoài thôn, tìm lấy hòn đá tâm nguyện - đó là hòn đá khi cậu cầm lên và nắm tay lại sẽ thấy nó rất ấm và phát sáng. Nếu có được nó thì sẽ đạt được mọi ước muốn. Nên nhớ, khi đã cầm lên thì phải giữ vững trong lòng bàn tay. Có thể thì cơ hội làm giàu mới đến được. Nếu vứt xuống đất thì viên đá lập tức mất linh nghiệm.
- Mỗi sáng sớm và khuya, khi mặt trời chưa mọc hoặc đã lặn, cậu hãy đến bãi cát ngoài thôn, tìm lấy hòn đá tâm nguyện - đó là hòn đá khi cậu cầm lên và nắm tay lại sẽ thấy nó rất ấm và phát sáng. Nếu có được nó thì sẽ đạt được mọi ước muốn. Nên nhớ, khi đã cầm lên thì phải giữ vững trong lòng bàn tay. Có thể thì cơ hội làm giàu mới đến được. Nếu vứt xuống đất thì viên đá lập tức mất linh nghiệm.
Người nông dân cảm ơn và làm theo lời ông nói. Sau mấy tháng miệt mài vẫn không tìm thấy được "đá tâm nguyện", cho rằng ông cụ lừa mình. Anh ta tức giận chộp lấy một viên đá ném đi và bỗng dưng viên đá ấy phát sáng và nổ tung. Hình ảnh của ông cụ bỗng dưng hiện ra và nói:
- Đáng tiếc cho nhà ngươi, cơ hội đã đến rồi, vậy mà theo thói quen của một kẻ thiếu kiên nhẫn, ngươi lại để tuột mất. Cũng như bao lần trong đời, ngươi đã bỏ qua không biết nắm lấy. Trong giây phút cuối, ngươi đã tìm thấy đá tâm nguyện vậy mà chỉ một cái nắm tay ngươi cũng không làm được, mãi mãi đã đánh mất cơ hội rồi.
Anh nông dân tức tưởi vì chỉ còn vài giây nữa mà bản thân vẫn không kiên nhẫn, vuột mất cơ hội của mình.
Bởi thế, hãy trân trọng từng cơ hội của chúng ta, trong cuộc sống ai trao cho ta cơ hội cũng phải nâng niu, trong tình cảm gặp một người cũng là đáng trân quý, đừng chỉ biết tranh cãi hơn thua, cùng đi chung một đoạn đường cũng là duyên... biết đâu ngày mai thôi mỗi người đã một hướng.
Trong cuộc sống đừng vì mải đi tìm hạnh phúc mà đánh mất hạnh phúc đang có. Hạnh phúc và vui sướng là cảm giác và cảm nhận, khi tâm có chất liệu của hạnh phúc thì hoàn cảnh đau khổ, trái ý nghịch lòng đều là ''chuyện nhỏ'' so với dung lượng hạnh phúc hiện hữu trong tâm...
Vui một ngày lãi một ngày... Hạnh phúc do mình tạo ra. Hạnh phúc, bình an là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy.
Bạn đã biết viên ngọc quý của mình là gì chưa?
Mục tiêu hầu hết của chúng ta đó là thành công và giàu có nhưng đó là khái niệm quá chung chung. Những thứ đó là kết quả, là điều xuất hiện cuối cùng như là Quả của những nỗ lực hiện tại (tức là Nhân) mà thôi.
Chúng ta chỉ quen than vãn về những thứ mình không có nên cũng chẳng có thời gian để tìm ra "viên ngọc quý" mình đang sở hữu là gì. Có thể lúc này bạn đang tự hỏi: Viên ngọc quý của mình là gì?
Cuộc đời giống như một tòa địa ốc khổng lồ không giới hạn số tầng và mỗi người từ khi sinh ra đều xuất phát từ những tầng thấp nhất. Mỗi ngày trôi qua, các cơ hội luôn xuất hiện ở mỗi tầng. Thế nhưng, chỉ có những ai leo lên được tầng nào mới có thể nắm bắt được cơ hội ở tầng đó.
Hình ảnh ẩn dụ này chính là quy luật của cuộc sống và quy luật của cơ hội. Hóa ra, thời điểm tốt nhất để bạn chuẩn bị nắm bắt lấy cơ hội trong tương lai đó chính là phải nâng cấp bản thân ngay trong hiện tại.
Việc trước tiên vẫn là bạn phải thực sự tin tưởng rằng mình cũng đang sở hữu vận may, cơ hội, hay "viên ngọc quý" của riêng mình, từ đó bạn mới có thể tĩnh lặng để nhận diện ra nó là gì.
Đúng như Albert Einstein từng nói: “Mỗi người sinh ra đều là thiên tài. Nhưng nếu bạn bắt một con cá thể hiện khả năng qua việc trèo cây, thì cả đời của nó sẽ sống và tin rằng nó chỉ là một đứa ngốc”.
Albert Einstein muốn nhắc nhở chúng ta rằng, mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Hãy tìm ra điểm mạnh của mình trau dồi và phát triển nó. Sự thật là nếu bạn tập trung sai chỗ sẽ chỉ lãng phí thời gian, công sức mà thôi, thế nên điểm mấu chốt và cũng là khó khăn nhất vẫn là bạn phải nhận ra đâu là ưu thế của mình. Thời gian còn lại là bạn phải kiên nhẫn để tìm ra, khám phá ra nó để tập trung mài giũa viên ngọc thô trở thành viên ngọc quý.
Vì sao người khác có nhiều cơ hội còn bạn thì không? Lẽ nào cuộc đời bất công? Theo thống kê, con người ta thường dễ chấp nhận và thích nghi với cuộc sống bình thường, thậm chí nghèo nàn. Đó là lý do các nhà tâm lý chỉ ra rằng có tới 96% sinh ra trong cơ hàn và chết đi cũng trong nghèo khó.
Là bởi vì họ thích nghi với cuộc sống nghèo nàn của họ. Sống trong cái khổ quá lâu, dần dần họ thích nghi và không cảm thấy việc thoát nghèo là việc họ phải làm bằng mọi giá.
Là bởi vì họ thích nghi với cuộc sống nghèo nàn của họ. Sống trong cái khổ quá lâu, dần dần họ thích nghi và không cảm thấy việc thoát nghèo là việc họ phải làm bằng mọi giá.
4% nhóm người còn lại, tuy là thiểu số nhưng lại là nhóm người quyết tâm bứt phá để tự tạo cơ hội cho bản thân mình. Những người này cho dù cuộc đời có nhiều nghịch cảnh, nhiều thử thách, họ vẫn quyết tâm vươn lên và tìm kiếm những cơ hội để thay đổi cuộc đời.
Vậy cơ hội là gì mà tại sao nó lại chỉ đến với một số ít người, và rất nhiều người phải thừa nhận rằng nó không bao giờ đến với họ?
Chúng ta chỉ quen than vãn về những thứ mình không có nên cũng chẳng có thời gian để tìm ra "viên ngọc quý" mình đang sở hữu là gì. Có thể lúc này bạn đang tự hỏi: Viên ngọc quý của mình là gì?
Cuộc đời giống như một tòa địa ốc khổng lồ không giới hạn số tầng và mỗi người từ khi sinh ra đều xuất phát từ những tầng thấp nhất. Mỗi ngày trôi qua, các cơ hội luôn xuất hiện ở mỗi tầng. Thế nhưng, chỉ có những ai leo lên được tầng nào mới có thể nắm bắt được cơ hội ở tầng đó.
Hình ảnh ẩn dụ này chính là quy luật của cuộc sống và quy luật của cơ hội. Hóa ra, thời điểm tốt nhất để bạn chuẩn bị nắm bắt lấy cơ hội trong tương lai đó chính là phải nâng cấp bản thân ngay trong hiện tại.
Việc trước tiên vẫn là bạn phải thực sự tin tưởng rằng mình cũng đang sở hữu vận may, cơ hội, hay "viên ngọc quý" của riêng mình, từ đó bạn mới có thể tĩnh lặng để nhận diện ra nó là gì.
Đúng như Albert Einstein từng nói: “Mỗi người sinh ra đều là thiên tài. Nhưng nếu bạn bắt một con cá thể hiện khả năng qua việc trèo cây, thì cả đời của nó sẽ sống và tin rằng nó chỉ là một đứa ngốc”.
Albert Einstein muốn nhắc nhở chúng ta rằng, mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Hãy tìm ra điểm mạnh của mình trau dồi và phát triển nó. Sự thật là nếu bạn tập trung sai chỗ sẽ chỉ lãng phí thời gian, công sức mà thôi, thế nên điểm mấu chốt và cũng là khó khăn nhất vẫn là bạn phải nhận ra đâu là ưu thế của mình. Thời gian còn lại là bạn phải kiên nhẫn để tìm ra, khám phá ra nó để tập trung mài giũa viên ngọc thô trở thành viên ngọc quý.
Ngay từ hôm nay, bạn có thể vận dụng nó vào cuộc sống của mình, ví dụ bạn có khả năng về âm nhạc thì tìm cách để thể hiện đam mê ấy dù bạn đang làm ngành nghề nào đi nữa, nếu có khả năng về thẩm mỹ hãy tiếp tục sở thích ấy của mình. Đừng chỉ vì một vài lời chê bai, một vài thất bại ban đầu đã nghĩ rằng mình không thể.
"Viên ngọc quý" luôn có sẵn trong túi bạn, nhưng nó chỉ lộ diện khi bạn đủ tĩnh tâm, đủ hiểu biết để nhận ra chúng mà thôi.
Cuộc sống này rồi sẽ dẫn ta tới những bến bờ nào ta cũng không biết được, nhưng khi ta có niềm tin, khi ta được thỏa mãn đam mê của mình ta sẽ đạt được điều mình muốn.