1. Đức Phật nói về nguyên nhân phung phí tài sản
Nói về nguyên nhân phung phí tài sản, những lời Đức Phật dạy được ghi lại trong kinh Giáo thọ Thi Ca La Việt (thuộc Trường bộ kinh II).
Một thời, Thế Tôn ở tại Ràjagaha, tại Veluvana, Ngài dạy Singàlaka về ý nghĩa đảnh lễ sáu phương và giải thích thêm:
Và điều quan trọng là không ít người làm những việc vô tình khiến bản thân tiêu hết phước báu mà không hay biết.
Mỗi cá nhân đều có những sở thích, đam mê riêng, thế nhưng nên tránh những việc gây hoang phí tiền bạc mà Đức Phật đã nên trên đây vì đó có thể là nguyên nhân gốc rễ cho những vận hạn về tài chính khiến không ít người từ giàu có mà trở nên lao đao, khốn đốn.
Đức Phật đã lưu tâm rằng đây là việc quản lý tiền bạc còn đòi hỏi sự thông minh và khéo léo, trong đó những phẩm chất đạo đức cũng góp phần ảnh hưởng đến cách chi tiêu.
Những gì Đức Phật nói về người hay tranh cãi giúp chúng ta hiểu ra rằng không phải cứ dùng lý trí của một người khôn ngoan là có thể khẳng định mình đúng,
2. Lý giải 6 tác nhân phung phí tài sản
Có những người đóng các cửa nước chảy vào và mở các cửa nước chảy ra nên cuối cùng hồ cạn nước. Thế nên phải cẩn thận với những việc đang gây ra phung phí tài sản vì chúng như thùng không đáy khiến nước chảy ra hết, không có cơ hội cứu vãn.
2.1 Đam mê rượu chè
- Tài sản hao tổn.
- Ưa tranh đấu.
- Bệnh tật dễ xâm nhập.
- Thương tổn danh dự.
- Để lộ thân tàng.
- Trí huệ thương tổn.
2.2 Cờ bạc
Ai cũng hiểu rằng "cờ bạc là bác thần bần", và Đức Phật nhắc nhở về 6 quả báo cờ bạc khiến người đời lao đao, không thể ngóc lên nổi vì những hậu quả sau:
- Nếu thắng thì sinh thù oán.
- Nếu thua thì sinh xấu hổ.
- Mắc nợ ngủ không yên.
- Khiến kẻ thù vui mừng.
- Khiến thân thuộc lo âu.
- Nói ra lời gì cũng không ai tin dùng.
2.3 Du hành đường phố phi thời
Du hành đường phố phi thời được tạm hiểu là tham gia các hoạt động ngoài giờ làm việc quá nhiều hoặc đi chơi đêm quá thường xuyên. Ít ai để ý đây là tác nhân phung phí tài sản vì mọi người nghĩ rằng sau giờ làm thì cần giải trí, nghỉ ngơi, không có gì phải suy nghĩ ở đây.
- Tự mình không được che chở hộ trì.
- Không ai hộ trì gia đình.
- Tài sản không ai trông nom.
- Bị tình nghi là tác giả của các ác sự.
- Nạn nhân của các tin đồn thất thiệt.
- Tự rước vào thân nhiều khổ não.
2.4 Là cà hí viện
La cà hí viện đình đám tức là hay lui tới những nơi vui chơi, đàn ca múa hát mua vui; trà đình tửu điếm, lầu xanh... hoặc ngày nay là quán bar, vũ trường, sòng bạc...
- Tâm mơ tưởng vui chơi.
- Bỏ bê vợ con.
- Xao lãng công ăn việc làm.
- Bị lôi cuốn bởi tán tụng.
- Hao tổn tiền bạc.
- Bị lôi cuốn bởi kèn trống.
2.5 Giao du với bạn ác
Không nên giao du với những người bạn sau:
- Giao du với kẻ cờ bạc là nguy hiểm.
- Giao du với kẻ loạn hành là nguy hiểm.
- Giao du với kẻ nghiện rượu là nguy hiểm.
- Giao du với kẻ trá ngụy là nguy hiểm.
- Giao du với kẻ là lừa gạt nguy hiểm.
- Giao du với kẻ bạo động là nguy hiểm.
2.6 Lười biếng
Những người lười biếng thường lấy lý do quá nóng, quá lạnh, quá trễ, quá đói, quá no... để không phải làm việc. Thế nhưng dù nhàn thân nhưng đó chính là nguyên nhân của nghèo đói mãi mãi về sau.
Để xây dựng cuộc sống gia đình ấm no, hạnh phúc, tất cả các thành viên trong gia đình đều phải siêng năng tháo vát trong việc tạo ra tài sản, biết sử dụng tài sản một cách hợp lý và giữ gìn tài sản, không để tài sản thất thoát.
Đức Phật đã từng dạy: Dù làm bất cứ nghề nghiệp gì cũng cần phải vừa giỏi, vừa hướng thiện, có đầy đủ sự tháo vát,... thì mới mong kiếm được tiền, tự mình an lạc, hoan hỷ.
Trong khi mọi người hiểu nhầm rằng cứ theo Phật nghĩa là chỉ đi tu, không phải làm gì, tránh xa việc trần gian thì Ngài lại khuyến khích chúng ta làm ra của cải với mục đích:
- Làm cho cha mẹ, vợ con, người phục vụ, người làm công được an lạc, hoan hỷ.
- Làm cho bạn bè, thân hữu an lạc, hoan hỷ.
- Chặn đứng các tai họa có thể khiến họ trở thành trắng tay, giữ được tài sản an toàn.
- Họ có thể hiến cúng cho bà con (cho, biếu, tặng, giúp đỡ, chia sẻ, tương trợ về vật chất), cho khách (thết đãi bạn bè, tổ chức tiệc tùng, cho, biếu, tặng), cho hương linh người quá cố (cúng tế), hiến cúng cho vua (đóng thuế, cống nạp) và chư thiên (cúng dường).
- Có thể cúng dường các bậc Sa-môn, Bà-la-môn đưa đến phước báo vô lượng ở cõi người, cõi trời.
Xem thêm tin liên quan cùng chuyên mục: