(Lichngaytot.com) Lý do người tốt vẫn khổ là câu hỏi được đặt ra của không ít người trong chúng ta khi chứng kiến những tai ương ập đến với người mà mình vô cùng yêu quý. Vì thế, hôm nay hãy cùng đi tìm câu trả lời cùng lichngaytot.com.
Sống trên cuộc đời này ai chẳng phải chịu khổ đau, buồn bực nên khó tránh khỏi việc bạn mang bản thân ra để so sánh với người khác, ví dụ như sao tôi sống tốt mà toàn chịu những điều bất hạnh còn những người kia sao chỉ gặp may mắn?
Đã bao lần bạn tự hỏi có phải ông trời bất công, có phải Nhân Quả không thực sự tồn tại? Nên nhớ rằng bạn không phải là trường hợp ngoại lệ vì chúng ta không hiểu được bản chất của vấn đề sẽ dễ dẫn đến những xét đoán thiếu căn cứ. Vậy lý do người tốt vẫn khổ là gì?
Đã bao lần bạn tự hỏi có phải ông trời bất công, có phải Nhân Quả không thực sự tồn tại? Nên nhớ rằng bạn không phải là trường hợp ngoại lệ vì chúng ta không hiểu được bản chất của vấn đề sẽ dễ dẫn đến những xét đoán thiếu căn cứ. Vậy lý do người tốt vẫn khổ là gì?
Chuyện Bao Công oán giận dùm cho cậu bé mù xây cầu qua sông
Khoảng thế kỷ XI - Bao Công, còn được biết đến với tên Bao Thanh Thiên, nổi tiếng là một vị quan thanh liêm có tài xử án thời Nam Tống.
Cùng thời đó có một cậu bé tàn tật bị què mất một chân, không cha không mẹ lang thang ăn xin trong làng. Dù chỉ mới 10 tuổi, cậu đã ý thức được những khó khăn người trong làng gặp phải khi không có cầu, cậu tự mình gánh đá lấp suối làm cầu cho mọi người thuận lợi hơn khi đi lại.
Không ai giúp đỡ cậu cho đến khi đống đá nhô lên thành ụn đất cao, lúc này, người dân gần đó mới mới bắt đầu góp công, góp sức cùng cậu xây cầu. Trong quá trình làm việc, vô tình cậu bị bụi đá văng vào mắt khiến bị mù lòa nhưng cậu vẫn không có ý định từ bỏ việc xây cầu với mục đích hỗ trợ việc đi lại cho những người trong làng. Nhưng oái ăm thay, đúng ngày chiếc cầu được hoàn tất cũng là lúc cậu qua đời vì bị sét đánh.
Dân làng vì thế vô cùng tiếc thương cho cậu bé chỉ mới 10 tuổi với tấm lòng thơm thảo, họ khóc than vì cậu bé có kết cục đau khổ như vậy. Vừa lúc đó, Bao Công đi qua được nghe người dân kể lại sự tình cùng với thắc mắc lý do người tốt vẫn khổ cực, bất hạnh đến vậy là vì đâu.
Nghe hết câu chuyện, Bao Công cảm thấy vô cùng tức giận vì nghĩ rằng ông trời không có mắt khi cậu bé chưa hưởng được phước báo đã phải qua đời nhanh như vậy. Bao Công liền viết nên sáu chữ: “Thà làm việc xấu còn hơn làm điều tốt” (ninh hành ác, vận hành thiện) để thể hiện sự giận dữ của mình.
Nghe hết câu chuyện, Bao Công cảm thấy vô cùng tức giận vì nghĩ rằng ông trời không có mắt khi cậu bé chưa hưởng được phước báo đã phải qua đời nhanh như vậy. Bao Công liền viết nên sáu chữ: “Thà làm việc xấu còn hơn làm điều tốt” (ninh hành ác, vận hành thiện) để thể hiện sự giận dữ của mình.
Ngày trở về kinh thành, Bao Công kể lại sự tình cho Vua Tống. Hoàng thượng cùng lúc này vừa chào đón cậu con trai mới chào đời trông rất trắng trẻo, khôi ngô nhưng lại rất hay khóc, mỗi lúc khóc thì không ai dỗ được, và đặc biệt là bàn tay hoàng tử lúc nào cũng nắm chặt.
Vua Tống mời Bao Công tới thăm và hỏi xem ngài có cách nào để giúp em bé nín khóc hay không, Bao Công chạm nhẹ bàn tay đang nắm chặt thì cậu bé bất ngờ mở ra, trên tay có sáu chữ: “Ninh hành ác, vận hành thiện”.
Với lý do đó, vô cùng kinh ngạc nên Bao Công muốn tìm hiểu rõ sự việc, và tìm hiểu nên biết được rằng kiếp trước, hoàng tử từng là kẻ đại gian ác, giết người cướp của, hiếp đáp kẻ yếu, nên phải trả nghiệp bằng ba kiếp què, mù, và bị sét đánh chết.
Tuy nhiên, khi là cậu bé tàn tật què chân, người này lại hướng thiện luôn hành động vì người khác, vậy nên nghiệp xấu rút ngắn lại nên nghiệp què, mù, và bị sét đánh chết chỉ diễn ra trong một kiếp.
Với Nhân là những điều tốt đẹp cậu bé mang lại trong kiếp này nên nhanh chóng được tái sinh tốt đẹp, được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý trong cung vua phủ chúa, chính là Hoàng tử ngày nay.
Với Nhân là những điều tốt đẹp cậu bé mang lại trong kiếp này nên nhanh chóng được tái sinh tốt đẹp, được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý trong cung vua phủ chúa, chính là Hoàng tử ngày nay.
Dó đó, cậu bé què chân, bị mù đã chết đi để nhanh chóng được chuyển nghiệp, sớm đầu thai sang kiếp sống tốt hơn. Vì thế, "nghiệp” ở đây không hẳn chỉ mang ý nghĩa xấu mà còn là những điều tốt đẹp, đã gieo nhân tốt ắt sẽ có quả tốt như Kinh Nhân Quả có nói:
Người nay giàu có, vì đời trước thường hành Bố Thí
Người có tướng mạo xinh đẹp, vì đời trước có tâm cung kính
Do vậy, khi thấy một người sống tốt, luôn hành động vì người khác mà vẫn gặp khổ là vì họ vẫn chưa trả trọn nợ kiếp trước và những gì chúng ta thấy trước mắt không hề đánh giá được điều gì. Hơn nữa, Quả lúc này sẽ chính là Nhân về sau vì thế bất cứ lúc nào cũng phải sống thiện tâm dù cuộc sống này có ngang trái đến thế nào đi nữa.
Nhân Quả luôn tồn tại và mọi thứ phải đủ duyên mới tạo nên, quan trọng là bạn cứ tập trung hướng thiện ắt sẽ có phước báo, quả lành tương ứng, không phải bận tâm nhiều tới kết quả làm gì.
Bất toại nguyện thì vẫn phải chịu khổ
Có những khi bạn tưởng rằng mình đã sống tốt đó, tâm bình an đó nhưng thực ra trong tận sâu bên trọng vẫn tồn tại Thâm, Sân, Si như bao người khác hay còn gọi là Bất Toại Nguyện ở trong lòng.
Chuyện kể lại rằng có người tu tâm tích đức, thường xuyên làm điều tốt, chả hại ai bao giờ, nhưng vẫn thấy cuộc sống của mình vẫn luôn truân chuyên, khổ cực, nhân một lần lên chùa gặp một vị sư người này hỏi:
- Thưa thầy, vì sao con sống tốt, sống thiện, mà đời con cứ khổ mãi chưa thấy khá lên?
Vị sư đáp lại bằng một câu hỏi: “Con nói con khổ, hãy nói rõ cho ta biết nỗi khổ của con là gì?”
- Thưa thầy, con sống như lời Phật dạy, có thiện tâm nhưng vẫn khổ sở, trong khi bao kẻ gian ác, làm ăn giả dối lại sống thoải mái quá vậy?
Sư thầy cho hay: “Nếu con nghĩ mình có ác tâm, rằng mình vẫn phạm sai lầm, thì con sẽ sửa chính mình. Thế nhưng nay con phủ nhận điều đó nên không nhận ra mình sai gì chỉ đổ lỗi cho hoàn cảnh thì làm sao sửa thân?
Hiện nay con sống đầy đủ, có cơm ăn áo mặc, thân thể mạnh khỏe không bệnh tật, để tồn tại được con chỉ cần những thứ đó thôi là đủ. Thế nhưng con lại muốn muốn nhiều hơn cái mình cần, đó gọi là Tham.
Con nổi giận khi thấy người khác làm điều ác mà sống sung sướng đó gọi là Sân.
Con nghĩ rằng chỉ cần sống tốt là sẽ được giàu có sung sướng mà không hiểu rằng phải đủ Nhân Quả việc đó mới xảy ra. Không hiểu về Nhân Quả, không hiểu về sự thật, đó gọi là Si.
Con nghĩ mình sống lương thiện, còn người khác sống ác, con so sánh mình hơn họ, còn họ kém con, đó là tâm Mạn (kiêu ngạo).
Con so sánh cuộc sống của mình với người khác, lại sinh ra ghen tị, đó gọi là Nghi (đố kị).
Ngũ Độc của nhà Phật có “Tham, Sân, Si, Mạn, Nghi” thì trong con có đủ, hỏi cuộc sống có thể an nhàn hạnh phúc được hay không?
Con không nhận ra mình có ác tâm là do con không chịu quan sát kĩ nội tâm của mình mà thôi.
- Vậy con nên làm thế nào?
- Do nghĩ quá nhiều cho bản thân nên con cảm thấy cuộc sống bất công. Thay vì lên chùa vãn cảnh chạy trốn ác tâm nổi lên trong lòng, con hãy đối diện với nó để nhận ra sự thật về Nhân Quả. Con nên nghĩ và biết đặt mình trong hoàn cảnh người khác để thấu cảm nỗi khổ của họ, giúp đỡ họ, không nên chỉ đề cao bản thân".
Vậy nên, lý do người tốt vẫn khổ hay giỏi mà vẫn nghèo là vì thực tế đó là những gì bản tưởng là vậy mà thôi. Muốn biết nhân đời trước thì hãy nhìn vào những gì phải hưởng trong kiếp này. Muốn biết quả trong đời sau, hãy nhìn vào những gì đang làm trong kiếp này.
Nhiều việc mình không tỏ nhưng thực tế mọi thứ đều được ghi nhận tạo thành nghiệp lực khi hội tụ đủ nó sẽ thành Quả. Hãy liên tục gieo nhân đúng đắn, bởi chỉ có hành động tốt mới mang lại quả tốt về sau.