(Lichngaytot.com) Bạn đã từng thấy ai lấy đồ của chùa và nhận quả báo nặng hay chưa? Tại sao không nên lấy đồ chùa? Cùng xem lời giải đáp ngay sau đây.
1. Trộm cắp dưới góc nhìn của đạo Phật
Không nên trộm cắp vì bất cứ lý do gì |
Trộm cắp, cướp giật và dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để chiếm đoạt tài sản của người khác một cách bất hợp pháp đều là hành vi tiêu hao âm đức vô cùng tận.
Ngoài ra, sau khi mượn tài sản của người khác, nhân cơ hội chủ nợ quên, cố tình không trả, có người cho rằng không có hành vi này nên không phạm giới nhưng thực ra làm như vậy cũng sẽ phạm giới.
Nếu bạn cố ý không trả đúng hạn hoặc quỵt, giá trị của tài sản sẽ giảm do hư hỏng thì bạn cũng mang nghiệp quả rồi.
Trộm cắp hay còn gọi là không cho mà lấy, là một trong mười ác nghiệp dưới góc nhìn Phật giáo. Người nào phạm giới trộm cắp của cải, tài sản của người khác dù ít, dù nhiều cũng tạo nên ác nghiệp trộm cắp.
Bất cứ ai lấy tài sản của người khác bằng cách lừa đảo, trộm cắp, cướp bóc, chiếm đoạt, nhấn chìm, lừa dối,... đều là hành vi trộm cắp.
Nếu có tội nặng, thì sau khi người ấy chết, ác nghiệp trộm cắp cho quả trong thời kỳ tái sinh kiếp sau trong 4 cõi ác giới (địa ngục, atula, ngạ quỷ, súc sinh), chịu quả khổ của ác nghiệp ấy cho đến khi mãn quả của ác nghiệp ấy, mới thoát được khỏi cõi ác giới.
Trong tâm người thường, họ luôn nghĩ rằng trong 5 giới, không trộm cắp là giới dễ giữ nhất vì họ không có tính cách và hành vi trộm cắp.
Ví dụ: chén trà để trên bàn, không ai bảo uống thì tự mình uống, bút mang về nhà dùng mà không nói với chủ nhân, bật lửa ở quán chưa trả tiền đã lấy mang về… đều gọi là lấy mà không cho.
Phạm vi của giới trộm cắp còn bao gồm cả việc làm hư hại tài sản của người khác mà không chịu đền, trốn tránh trách nhiệm.
Theo Phật giáo, không nên trộm cắp vì bất cứ lý do gì, như đói kém, bệnh tật, thiên tai, họa do con người gây ra, báo hiếu cha mẹ, chu cấp cho vợ con... Trộm cắp là một tội ác. Khó khăn thì đi xin, người bố thí không có tội, người mượn mà không trả là tội trộm cắp.
Trộm cắp hay còn gọi là không cho mà lấy, là một trong mười ác nghiệp dưới góc nhìn Phật giáo. Người nào phạm giới trộm cắp của cải, tài sản của người khác dù ít, dù nhiều cũng tạo nên ác nghiệp trộm cắp.
Bất cứ ai lấy tài sản của người khác bằng cách lừa đảo, trộm cắp, cướp bóc, chiếm đoạt, nhấn chìm, lừa dối,... đều là hành vi trộm cắp.
Nếu có tội nặng, thì sau khi người ấy chết, ác nghiệp trộm cắp cho quả trong thời kỳ tái sinh kiếp sau trong 4 cõi ác giới (địa ngục, atula, ngạ quỷ, súc sinh), chịu quả khổ của ác nghiệp ấy cho đến khi mãn quả của ác nghiệp ấy, mới thoát được khỏi cõi ác giới.
Trong tâm người thường, họ luôn nghĩ rằng trong 5 giới, không trộm cắp là giới dễ giữ nhất vì họ không có tính cách và hành vi trộm cắp.
Ví dụ: chén trà để trên bàn, không ai bảo uống thì tự mình uống, bút mang về nhà dùng mà không nói với chủ nhân, bật lửa ở quán chưa trả tiền đã lấy mang về… đều gọi là lấy mà không cho.
Phạm vi của giới trộm cắp còn bao gồm cả việc làm hư hại tài sản của người khác mà không chịu đền, trốn tránh trách nhiệm.
Theo Phật giáo, không nên trộm cắp vì bất cứ lý do gì, như đói kém, bệnh tật, thiên tai, họa do con người gây ra, báo hiếu cha mẹ, chu cấp cho vợ con... Trộm cắp là một tội ác. Khó khăn thì đi xin, người bố thí không có tội, người mượn mà không trả là tội trộm cắp.
2. Đồ của chùa cứ dùng thoải mái?
Đức Phật cảnh báo chúng ta rằng trộm cắp ở ban Tam Bảo là tội nặng nhất. Vì chủ nhân của Tam Bảo là Phật, Pháp, Tăng ở khắp pháp giới, một khi đã phạm tội trộm cắp đồ vật ở đó thì khó có thể đền tội.
Kinh Phật dạy rằng các tội khác của con dù nặng đến đâu, chư Phật Bồ Tát đều có thể cứu độ, nhưng nếu con trộm cắp đồ ở ban Tam bảo thì chư Phật mười phương ba đời cũng không cứu độ được con.
Vì vậy, khi có dịp đến chùa chiền hay đạo tràng, chúng ta phải luôn luôn lưu tâm, dù chỉ là cây kim, sợi chỉ, mảnh giấy cũng không nên lấy trộm.
Nếu chúng ta sử dụng điện, chúng ta phải trả tiền điện, nếu sử dụng điện thoại của chùa thì phải trả tiền điện thoại, nếu lãng phí nước và điện, đó cũng quy vào hành vi trộm cắp. Vì vậy, chúng ta phải chú ý đến từng điều nhỏ nhặt khi đi đền chùa.
Lâu nay dân gian vẫn có câu đồ chùa cứ dùng thoải mái, theo nghĩa bóng hay nghĩa đen dưới góc nhìn Phật giáo đều sai trái.
Không ít hành động vì gian tà với nơi cửa chùa mà gặp những bất trắc, vận hạn trong cuộc sống đã được dân gian lưu truyền nhằm răn dạy con cháu biết gìn giữ và trân trọng cổ vật, đồ thờ ở chùa chiền.
Nhiều người không hiểu các vật dụng của nhà chùa là đồ chung, của Tam Bảo (Phật, Pháp, Tăng) cũng vậy. Đây là những đồ vật do bá tánh thập phương hùn tiền mua cúng dường vào chùa tạo phước.
Không ít hành động vì gian tà với nơi cửa chùa mà gặp những bất trắc, vận hạn trong cuộc sống đã được dân gian lưu truyền nhằm răn dạy con cháu biết gìn giữ và trân trọng cổ vật, đồ thờ ở chùa chiền.
Nhiều người không hiểu các vật dụng của nhà chùa là đồ chung, của Tam Bảo (Phật, Pháp, Tăng) cũng vậy. Đây là những đồ vật do bá tánh thập phương hùn tiền mua cúng dường vào chùa tạo phước.
Đã là đồ chung thì đúng là ai dùng cũng được, nhưng dùng thì phải mang nợ người nào mua mang đến, hãy nhớ lấy.
Cái nợ trong dân gian với 1 cá nhân nào đó có thể mang trả được, nhưng còn nợ của chung (rất nhiều người) đối với bá tánh thì biết khi nào mới trả cho hết, đừng dại dột mà tham lam rồi lấy đồ ở chùa mang về.
“Trộm cắp” là điều mà Phật giáo gọi là “không cho nhưng vẫn nhận”. Vật này có chủ, chủ không đồng ý mà lấy, hoặc lấy làm của riêng, hoặc dùng tạm, hoặc dời địa điểm, tất cả những điều này gọi là trộm.Cái nợ trong dân gian với 1 cá nhân nào đó có thể mang trả được, nhưng còn nợ của chung (rất nhiều người) đối với bá tánh thì biết khi nào mới trả cho hết, đừng dại dột mà tham lam rồi lấy đồ ở chùa mang về.
Vật gì của mình chớ trộm cắp, trộm cắp vật nhỏ sẽ chuốc họa vào thân. Trộm cắp của người khác, coi nhẹ phước của mình, ham của rẻ thì khổ nhiều.
Những thứ trong chùa (bao gồm cả những thứ cúng dường cho Đức Phật) đều do tín đồ từ khắp nơi cúng dường, người bình thường không thể lấy miễn phí!
4. Quả báo từ việc lấy đồ của chùa
Đừng có táy máy lấy đồ của chùa, tham lam, đi chùa đi đền thấy cái gì chôm chỉa được là lấy về nhà dùng, hoặc thấy ở chùa dễ ăn cơm, chư Phật độ lượng nên cứ lợi dụng vô ăn hoài do không muốn chi tiền. Mấy cái này cũng không được, lâu dần cũng thành tội, thành mắc nợ hết nên đừng xem thường.
Dù bạn là ai, nếu có ghé chùa ăn cơm, ăn xong hãy lên thùng công đức bỏ tiền vô dù ít hay nhiều cũng được.
Hay nếu hôm đó ăn mà không bỏ tiền thì hãy lên chùa phụ làm gì đó như phụ nấu ăn, tưới cây, bưng bê đồ giúp chùa. Nói chung phải tính toán có làm mới có ăn, chứ ở không mà ăn thì không được.
Khi đi chùa tuyệt đối không táy máy lất bất kỳ đồ gì ở chùa, kể cả trái cây trong chùa, cây bút, thẻ hương, hoa quả, tờ giấy...lấy bất cứ đồ vật nào về làm của riêng đều mang tội nặng.
Kinh Hoa Nghiêm có nói: Tội trộm cắp khiến tất cả chúng sanh đọa vào ba đường ác, nếu sanh làm người sẽ nhận hai thứ quả báo: Một là bần cùng, hai là không thoải mái với việc chia sẻ của cải.Khi đi chùa tuyệt đối không táy máy lất bất kỳ đồ gì ở chùa, kể cả trái cây trong chùa, cây bút, thẻ hương, hoa quả, tờ giấy...lấy bất cứ đồ vật nào về làm của riêng đều mang tội nặng.
Trong cuộc sống, chúng ta nên tự nuôi sống bản thân và sống sao cho đàng hoàng, hợp pháp, nếu thực sự gặp khó khăn thì nên xin người khác đàng hoàng, không nên thò tay ra lấy của người khác hay của đền chùa mang về cho mình, muốn ăn mà không muốn làm thì ăn quả báo.
Chúng ta phải hiểu rằng chúng ta không thể viện bất kỳ lý do hay cớ nào để che đậy hành vi trộm cắp của mình, thời gian nghiệp báo trổ quả rất nhanh, đừng xem thường.
Ngoài ra, tự mình trộm cắp hoặc xúi giục người khác trộm cắp ở đền chùa, thấy người khác trộm cắp mà vui mừng hớn hở cũng là tội ác, và tội ác của bạn cũng giống hệt như người ăn trộm.
Dù mượn đồ của cá nhân hay của tập thể, chúng ta nên trả lại đúng hạn và giữ lời. Nếu không, lâu dần, chúng ta có thể lấy của cho mình vì quên, quán tính, tham lam mà phạm tội trộm cắp một cách cố ý hay vô ý.
Khi mượn đồ của người khác phải hỏi trực tiếp chủ sở hữu. Nếu bạn lấy nó mà không hỏi, đó là hành vi trộm cắp. Vì vậy, chúng ta nên chấp nhận và hiểu sự thật này ngay từ khi còn nhỏ. Cho dù đó là thứ bạn muốn lấy lại, bạn cũng phải được sự đồng ý của chủ sở hữu trước khi có thể mượn nó.
Thế nên ở đời đừng quá tham lam tiền bạc, của cải, đừng nghĩ không làm mà có ăn để rồi bản thân phải trả giá đắt vì những hành đồng dại dột của bản thân. Phải tự bản thân làm ra tiền làm ra của thì nó mới thực sự là ý nghĩa và đáng quý.
Theo hệ thống nhà Phật, cho dù trụ trì có quản lý tài sản chung của tự viện và chư tăng đi chăng nữa thì cũng không có quyền sử dụng khi chưa được phép, cần phải được toàn thể chư tăng bàn bạc mới quyết định sử dụng như thế nào.
Nói một cách chính xác, các nhà sư không được phép cho đi những thứ từ chùa trừ những trường hợp bất đắc dĩ có ý nghĩa giúp người.
Trong một số giai đoạn lịch sử đặc biệt như trong chiến tranh, nạn đói, các nhà sư sử dụng đồ trong chùa để giúp đỡ người dân thường thì sẽ không có vấn đề gì.
5. Phần thưởng của việc không trộm cắp
Không trộm cắp là nhằm đảm bảo tính công bình và hướng tâm con người đi đến sự vô tham, vô sân, vô si.
Kinh Thọ Thập Thiện nói về phần thưởng cho những người không trộm cắp như sau, đây là một đoạn trích để khích lệ: “Sau khi người chết, nếu giữ giới không trộm cắp, có thể cảm thấy mình giàu có trên cõi đời này".
Còn có mười nghiệp nữa, có thể khiến cho tất cả chúng sanh được nhiều của cải hơn: Không trộm cắp, chăm cúng dường cha mẹ, thứ cần dùng nhưng bố thí cho thánh nhân, thấy người được lợi mà lòng vui mừng, thấy thế gian đói khổ mà lòng thương hại. Tất cả những việc làm này sẽ được đền đáp xứng đáng.
Phật luôn luôn dạy rằng trong tất cả các loại bố thí thì pháp thí là đệ nhất, là đáng quý hơn cả. Dạy người tìm an lạc trong nếp sống thiện lành, dạy người con đường thoát khỏi luân hồi sanh tử, Đức Phật xem đó như là một loại thần thông, tức là giáo hóa thần thông.
Đã không tham lam trộm cắp mà còn lương thiện, biết bố thí cho những người xung quanh thì công đức vô lượng ngàn đời.
Không ai là hoàn hảo, và sự hoàn hảo cuối cùng của cuộc sống được tạo nên từ sự không hoàn hảo, trong cuộc sống nếu bạn có thể nhìn thấy điểm mạnh của người khác, giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn và ghi nhớ những điểm tốt của họ, đó chính là thu nạp linh khí và thu hút vận may.
Học cách nhìn vào ưu điểm của mọi người, hiểu được sức mạnh của nụ cười, nói nhiều lời khen ngợi người khác và kết giao tốt, điều này có thể mang lại công đức vô lượng.
Đừng lấy đồ của chùa mà ngọng miệng, cứ chăm chỉ bố thí làm việc thiện cho đời cho người thì sẽ được nhận nhiều hơn những gì bạn cho đi.
Đức Phật với con mắt trí tuệ của ngài, biết rõ, thấy rõ mối quan hệ đó và Ngài khuyên chúng ta sống đạo đức, sống thiện để tận hưởng mọi ưu đãi của thiên nhiên.
Còn có mười nghiệp nữa, có thể khiến cho tất cả chúng sanh được nhiều của cải hơn: Không trộm cắp, chăm cúng dường cha mẹ, thứ cần dùng nhưng bố thí cho thánh nhân, thấy người được lợi mà lòng vui mừng, thấy thế gian đói khổ mà lòng thương hại. Tất cả những việc làm này sẽ được đền đáp xứng đáng.
Phật luôn luôn dạy rằng trong tất cả các loại bố thí thì pháp thí là đệ nhất, là đáng quý hơn cả. Dạy người tìm an lạc trong nếp sống thiện lành, dạy người con đường thoát khỏi luân hồi sanh tử, Đức Phật xem đó như là một loại thần thông, tức là giáo hóa thần thông.
Đã không tham lam trộm cắp mà còn lương thiện, biết bố thí cho những người xung quanh thì công đức vô lượng ngàn đời.
Không ai là hoàn hảo, và sự hoàn hảo cuối cùng của cuộc sống được tạo nên từ sự không hoàn hảo, trong cuộc sống nếu bạn có thể nhìn thấy điểm mạnh của người khác, giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn và ghi nhớ những điểm tốt của họ, đó chính là thu nạp linh khí và thu hút vận may.
Học cách nhìn vào ưu điểm của mọi người, hiểu được sức mạnh của nụ cười, nói nhiều lời khen ngợi người khác và kết giao tốt, điều này có thể mang lại công đức vô lượng.
Đừng lấy đồ của chùa mà ngọng miệng, cứ chăm chỉ bố thí làm việc thiện cho đời cho người thì sẽ được nhận nhiều hơn những gì bạn cho đi.
Đức Phật với con mắt trí tuệ của ngài, biết rõ, thấy rõ mối quan hệ đó và Ngài khuyên chúng ta sống đạo đức, sống thiện để tận hưởng mọi ưu đãi của thiên nhiên.
Kinh Ba La Mật cũng nói: Đời này không còn tham sân si, thân tâm an vui, không tham lam thì sau này được đại phú đại quý, không ai có thể xâm phạm.
Không trộm cắp thì có được pháp lành. Những người không trộm cắp sẽ thoát ra khỏi quả báo của việc tham lam, được những người tốt tin tưởng.
Lòng tham và những ham muốn bừa bãi đã thổi phồng con người ích kỷ, suy thoái đạo đức, mất nhân cách. Muốn mà không biết dừng lại thì mất cái mình muốn, không toại nguyện thì mất cái mình đang có.
Một khi dục vọng của con người vượt quá giới hạn hợp lý, nó sẽ trở thành một lời nguyền độc ác, một xiềng xích của tâm hồn, và để cho những phấn đấu và thành tích trước đó đều bị lu mờ, bắt đầu muốn ăn trộm ăn cắp, trục lợi.
Tham lam hay không tham lam xưa nay là ở bản thân chứ không phải người khác, chỉ có lòng trong sạch mới làm trái tim thanh khiết.
Mời bạn xem thêm tin cùng chuyên mục: