(Lichngaytot.com) Cùng nghe Đức Phật nói về đức tính quan trọng nhất ở con người, ai cũng cần có đức tính này để có cuộc sống bình an, hạnh phúc nhất.
1. Đức tính quan trọng nhất ở con người theo triết lý nhà Phật
![]() |
Đức tính quan trọng nhất ở con người là ''nhẫn" |
Trong đạo hạnh của Bồ Tát, có sáu pháp môn tu hành gọi là Lục độ Ba-la-mật: Bố thí, Trì giới, Nhẫn nhục, Tinh tấn, Thiền định và Bát-nhã.
Trong đó, ''nhẫn nhục'' là một pháp môn vô cùng quan trọng, thường bị hiểu lầm chỉ là "nhịn nhục, kìm nén cơn giận".
Thực ra, nhẫn nhục là bình tĩnh đón nhận mọi việc đang xảy ra trước mắt, rồi từ từ chuyển hóa chúng từ "có hình" thành "vô hình", tiêu hóa dần dần một cách nhẹ nhàng, không để lại vết tích trong tâm.
Bề ngoài, nhẫn nhục có vẻ như là "thiệt thòi, chịu phần thua". Nhưng theo Phật dạy, thiệt thòi chính là phúc báo! Tại sao vậy? Vì chịu thiệt chính là đang giúp ta tiêu trừ nghiệp chướng tích tụ từ nhiều đời.
Nhẫn nhục giúp dập tắt lòng sân hận - một trong ba ''loại độc'' tham, sân, si đầu độc con người.
Mỗi lần chịu thiệt, ta đang xóa bớt nghiệp xấu, giống như trả nợ cũ vậy. Mỗi chúng sinh đều mang theo nghiệp lực từ quá khứ, chỉ khi nghiệp chướng được tiêu trừ hết, cuộc đời mới thực sự thuận lợi, bình an.
Nhẫn nhục giúp dập tắt lòng sân hận - một trong ba ''loại độc'' tham, sân, si đầu độc con người.
Mỗi lần chịu thiệt, ta đang xóa bớt nghiệp xấu, giống như trả nợ cũ vậy. Mỗi chúng sinh đều mang theo nghiệp lực từ quá khứ, chỉ khi nghiệp chướng được tiêu trừ hết, cuộc đời mới thực sự thuận lợi, bình an.
Vì thế, nhẫn nhục là việc tốt đẹp nhất! Nó giúp ta tiêu nghiệp cho chính mình, đồng thời tích lũy phúc báo lớn lao. Khi ai đó xúc phạm, bắt nạt hay chiếm lợi của ta, nếu ta nhẫn được, không so đo tính toán, không bận lòng vương vấn, thì không chỉ nghiệp duyên đời trước được hóa giải, mà ngay lúc ấy tâm ta đã bình an, phúc tuệ tăng trưởng, thậm chí kéo dài tuổi thọ và mạng sống.
Trì giới là thọ nhận gì? Chính là thọ nhận nhẫn nhục! Tu theo nhẫn nhục mới là nền tảng vững chắc nhất. Làm được như vậy, đi đến đâu ta cũng có thể cảm hóa người khác. Người tu nhẫn nhục chính là người có đức hạnh, ai thấy cũng sinh lòng hoan hỷ, dễ dàng cảm hóa lòng người.
Nhẫn nhục là gốc rễ của sự tu hành. Trong các giới luật, nhẫn nhục được xem là hàng đầu. Người thực hành nhẫn nhục sẽ có phúc đức lớn nhất: tăng cường định lực, tiêu trừ nghiệp chướng và khai mở trí tuệ. Nhẫn nhục chính là cách tốt nhất để tiêu nghiệp và tránh xa tai họa!
Người xưa dạy: "Tích công lũy đức" - Vậy tích lũy công đức bằng cách nào? Chính là bằng tính nhẫn nhục! Nhẫn được thì công đức tích tụ, không nhẫn nổi, chỉ một cơn giận bùng lên là "lửa thiêu rừng công đức" – bao năm tu tích bấy lâu tan biến hết sạch.
Vì vậy, phải nhẫn, nhẫn nữa, nhẫn mãi để công đức được giữ gìn. Không nhẫn, công đức tiêu tan ngay lập tức. Bạn thấy đấy, nhẫn nhục quan trọng biết bao!
Vì vậy, phải nhẫn, nhẫn nữa, nhẫn mãi để công đức được giữ gìn. Không nhẫn, công đức tiêu tan ngay lập tức. Bạn thấy đấy, nhẫn nhục quan trọng biết bao!
Muốn tu nhẫn nhục, phải nhẫn mọi thứ, mọi lúc. Trong Đại thừa Phật giáo, Đức Phật dạy rằng bố thí có ba loại để tu phúc tu đức, nhưng chính nhẫn nhục mới giúp giữ gìn phúc đức ấy không bị mất đi.
Công đức tu hành vốn rất khó tích lũy, chỉ khi tâm thường an trú trong giới-định-tuệ thì công đức mới tăng trưởng. Mất giới-định-tuệ, công đức khó mà thành tựu – điều này chúng ta phải biết rõ.
Công đức tu hành vốn rất khó tích lũy, chỉ khi tâm thường an trú trong giới-định-tuệ thì công đức mới tăng trưởng. Mất giới-định-tuệ, công đức khó mà thành tựu – điều này chúng ta phải biết rõ.
Nhẫn nhục quả thật khó khăn, nhưng nếu thấu hiểu vạn pháp đều không (mọi sự việc đều như huyễn, không thực thể), thì nhẫn sẽ trở nên dễ dàng vô cùng!
Từ góc nhìn Phật giáo, nhẫn nhục không phải là yếu đuối hay cam chịu mù quáng, mà là sức mạnh của trí tuệ và từ bi, giúp ta vượt qua khổ đau, chuyển hóa nghiệp lực và tiến gần hơn đến giác ngộ. Hãy thực hành nhẫn nhục mỗi ngày, bạn sẽ thấy cuộc đời nhẹ nhàng và an lạc hơn rất nhiều!
2. Công đức của người có chữ ''nhẫn''
Công đức nhẫn nhục thật vi diệu vô cùng,
Đức Phật nói về người hay tranh cãi nói dù tu tại gia hay xuất gia, phải trên kính dưới hòa, nhẫn điều người không nhẫn được, làm việc người không làm được, thay người chịu khó nhọc, thành toàn việc tốt đẹp cho người.
Sự bám chấp quá mức vào thân thể, khuôn mặt và danh dự có thể trở thành xiềng xích trói buộc con người. Việc chủ trương nhẫn nhục nhằm giúp mọi người buông bỏ lòng tham và chấp trước vào những thứ này.
Bởi vì khi lòng tham và chấp trước không được thỏa mãn, sân hận sẽ nổi lên trong tâm. "Một niệm sân hận có thể thiêu rụi cả rừng công đức", điều này cho thấy sân hận có sức hủy diệt rất mạnh và cực kỳ tai hại.
Phần lớn mọi người đều không thể buông bỏ lòng tham và chấp trước. Khi bị sỉ nhục, họ thường tranh cãi và đấu tranh bằng được.
Dù họ có đáp lại bằng sự bao dung và không tranh cãi, lòng tham, sự giận dữ và sự ngu dốt vẫn tồn tại trong cơ thể họ, và những cảm giác bất mãn cùng với phẫn nộ vẫn dâng trào trong tâm.
Bạn hãy coi tính ''nhẫn nại'' như một bài kiểm tra tu dưỡng bản thân, và có thể bình tĩnh chấp nhận những lời sỉ nhục và phỉ báng của người khác mà không tức giận hay thù hận, đồng thời cũng nên sinh lòng từ bi và đồng cảm với người khác, đó chính là dấu hiệu của một người thực sự có tu dưỡng.
Dù họ có đáp lại bằng sự bao dung và không tranh cãi, lòng tham, sự giận dữ và sự ngu dốt vẫn tồn tại trong cơ thể họ, và những cảm giác bất mãn cùng với phẫn nộ vẫn dâng trào trong tâm.
Bạn hãy coi tính ''nhẫn nại'' như một bài kiểm tra tu dưỡng bản thân, và có thể bình tĩnh chấp nhận những lời sỉ nhục và phỉ báng của người khác mà không tức giận hay thù hận, đồng thời cũng nên sinh lòng từ bi và đồng cảm với người khác, đó chính là dấu hiệu của một người thực sự có tu dưỡng.
Khi phải đối mặt với những lời lăng mạ, chế giễu và khiêu khích trong cuộc sống, những người thực sự có văn hóa, tham vọng và có tầm nhìn xa sẽ không tranh cãi với người khác.
Tuy nhiên, người ta tin rằng danh tiếng, nhân phẩm và uy tín không nên bị người khác bôi nhọ, và người ta phải đứng lên phản kháng khi bị xúc phạm.
Quan điểm này đã dẫn đến việc nhiều cá nhân tài năng, hoặc bốc đồng hoặc tuân theo các chuẩn mực xã hội hiện hành, đứng lên bảo vệ nhân phẩm của mình, đấu khẩu với những người không xứng đáng với sự quan tâm của mình.
Quan điểm này đã dẫn đến việc nhiều cá nhân tài năng, hoặc bốc đồng hoặc tuân theo các chuẩn mực xã hội hiện hành, đứng lên bảo vệ nhân phẩm của mình, đấu khẩu với những người không xứng đáng với sự quan tâm của mình.
Nếu bạn không chịu đựng được những chuyện nhỏ nhặt, bạn sẽ phá hỏng những chuyện lớn lao. Những người thực sự đạt được những điều vĩ đại biết rằng bạn không nên lãng phí thời gian và năng lượng vào những chuyện tầm thường, bạn không nên tranh cãi hay cãi vã với những người không xứng đáng.
3. Điểm mấu chốt của đức tính "nhẫn''
Nhẫn nhục trong Phật giáo không bao giờ là nhẫn nhục vô nguyên tắc, cam chịu mù quáng hay để người khác chà đạp mãi mãi. Dù trong đời sống hàng ngày hay trên con đường tu hành, nhẫn nhục luôn có nguyên tắc và đáy điểm rõ ràng, xuất phát từ từ bi và trí tuệ.
Người thực sự tu nhẫn nhục là người có lòng từ bi rộng lớn và trí tuệ sáng suốt. Họ biết phân biệt đâu là lúc nhẫn để hóa giải nghiệp chướng, đâu là lúc cần bảo vệ chánh pháp và tránh xa phiền não vô ích.
Cụ thể, một nguyên tắc quan trọng nhất là: Không tranh biện với người vô minh, thiếu trí tuệ
Nếu lời xúc phạm, nhục mạ chỉ nhắm vào cá nhân mình cười, phỉ báng, chỉ trích cá nhân), Phật tử chân chính sẽ không tranh cãi, không để tâm. Họ coi đó như một bài kiểm tra cho sự tu tập của bản thân: bình thản đón nhận, chuyển hóa và buông xả, như đã nói ở trên - biến "hữu hình" thành "vô hình".
Ngay cả khi đối phương liên tục chỉ trích, khiêu khích về giáo lý, pháp nghĩa hay con đường tu hành, nhưng xuất phát từ vô minh, hiểu lầm hoặc cố chấp, thì cũng không tranh biện. Tại sao?
Vì tranh luận, bàn bạc hay biện minh chỉ có ý nghĩa khi diễn ra giữa những người có trí tuệ, có đạo đức và thiện chí. Nếu đối phương thiếu kiến thức, thiếu tu dưỡng, không có nền tảng trí tuệ, thì mọi cuộc tranh cãi đều vô ích, giống như "đàn gảy tai trâu".
Điểm mẫu chốt của nhẫn nhục chính là: Khi xác định rõ đối phương là người vô minh, thiếu đạo đức, lời họ nói chỉ toàn xúc phạm, khiêu khích, chỉ trích vô căn cứ hãy chủ động tỏ ra yếu thế và tránh xa. Không đáp trả, không dây dưa.
Tranh cãi với họ chỉ lãng phí tinh lực, thời gian quý báu của chính mình, không mang lại lợi ích gì, thậm chí còn tự chuốc họa vào thân, tăng thêm sân hận, tạo nghiệp mới.
Mời bạn tham khảo thêm tin:
Mời bạn tham khảo thêm tin:

