Đức Phật và chiếc xe chở đầy vàng
Có một phú ông được xem là giàu có nhất thiên hạ nhờ vào việc ông chăm chỉ tích trữ của cải từ thời trẻ, thế nhưng đêm nào ông cũng lo ngay ngáy rằng mình sẽ bị trộm hết tiền, vàng bạc, châu báu.
Một hôm, ông vừa ngủ dậy và đi kiểm tra số vàng của mình thì thấy chúng đều biến thành bụi đất. Lúc này có người mách cho ông nên đến tìm Đức Phật để được giúp đỡ. Như kẻ sắp chết vớ được cọc, ông lập tức lên đường.
- Là thế này, ông hãy làm một việc thôi. Đem hết số vàng đó tới chợ rao bán, nếu có người nhận ra nó là vàng, hãy đưa người đó đến gặp ta.
- Ý Ngài là gì? Chuyện này thì giúp được gì cho số vàng đã hóa bụi đất của tôi cớ chứ?
- Tin ta và hãy cứ đi đi, nó sẽ giúp được cho ngươi.
- Ông đang làm chuyện nực cười gì vậy? Sao ông lại đem bụi đất đến chợ làm gì? Để làm gì chứ?
- Sao ông mang nhiều vàng ra chợ thế này? Từ đâu mà ông lại có được nhiều vàng đến thế?
- Cô có thể nhìn thấy vàng ở đây ư?
- Đúng, hàng ngàn chiếc xe này chứa đầy vàng.
- Ngươi đã tìm được đúng người rồi đấy. Cô ấy sẽ dạy cho ngươi về nghệ thuật nhìn thấu. Thế giới chính là những thứ ngươi nhìn thấy. Nó có thể là địa ngục, cũng có thể là thiên đường.
Thế giới của bạn là địa ngục hay thiên đường?
Bài học từ Đức Phật qua câu chuyện trên cho ta thấy ngoại cảnh không thể nào tạo nên thế giới của chúng ta mà chính tâm ta đang dần hình thành ra cuộc sống của chính mỗi người từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Vậy bạn đã bao giờ tự hỏi thế giới của mình là địa ngục hay thiên đường chưa? Đừng vội cười với câu hỏi này, tự vấn tâm mình là điều bạn cần làm thường xuyên để sớm tìm cách điều chỉnh tâm mình mỗi ngày đấy.
Nhiều người cứ làm mọi thứ theo bản năng, theo lời khen chê của số đông, của người đời rồi rập khuôn với ý nghĩ rằng có nhiều tiền, phải thật giàu có thì mới có được hạnh phúc, sự sung sướng mà họ đang kiếm tìm. Thế nên, không phút giây nào ta chịu dừng lại để nhận ra mình có đang đi sai hướng hay không, cuối cùng khi đã đi quá xa mới nhận ra mình đã lạc lối từ lúc nào, tới lúc muốn quay lại sửa đổi thì cũng đã quá muộn rồi.
Thực tế là không cần đợi đến khi chết đi bạn mới biết được mình lên thiên đường hay xuống địa ngục mà ngay từ cuộc sống hàng ngày thôi không ít người cũng đang sống ở "địa ngục trần gian" rồi thì mọi thứ có còn ý nghĩa gì nữa sau khi chết? Vì thế, ngay từ lúc này, bạn phải tìm cách để "kiến tạo" cuộc sống cho mình đáng sống hơn.
Ví dụ, có một người giàu có, ở trong căn nhà to bề thế, lộng lẫy nhưng suốt ngày buồn khổ vì bị chồng/vợ lừa gạt, công việc làm ăn rơi vào giai đoạn khủng hoảng, nhiều dự án đổ bể, nợ nần chồng chất,... thì thử hỏi cuộc sống của họ có khác gì địa ngục không?
Trong khi đó có người có cuộc sống giản đơn bên người vợ/chồng và con cái yêu thương, chăm sóc mỗi ngày, họ không có quá nhiều tiền nhưng lại có được hạnh phúc mà ai cũng mơ ước.
Đức Đại Lạt Ma nói về tìm kiếm hạnh phúc như sau: “Tôi không biết liệu vũ trụ, với vô số thiên hà, ngôi sao và hành tinh, có ý nghĩa sâu sắc hơn hay không, nhưng ít nhất, rõ ràng là con người chúng ta sống trên trái đất này phải đối mặt với nhiệm vụ tạo ra một cuộc sống hạnh phúc cho chính chúng ta. Vì vậy, điều quan trọng là mỗi người phải khám phá ra điều gì sẽ mang lại cho bản thân mức độ hạnh phúc lớn nhất”.
Vì thế, tại sao không tìm cách để cuộc đời của mình trở nên tươi vui hơn, rực rỡ hơn bằng việc nuôi dưỡng những cảm xúc tích cực? Khi đối mặt với những thử thách và bất công hãy cứ ung dung đón nhận, đừng dễ dàng bị khuất phục vì đó là cách ta đã thấu tỏ hạnh phúc ngay chính ở tâm mình chứ không ở hoàn cảnh.