Cuộc đời không chỉ có khổ đau
Trong suy nghĩ của chúng ta, Đức Phật hay nói về khổ đau vì trong Tứ diệu đế, đế đầu tiên Đức Phật nói đến là Khổ đế, tiếp theo là Tập đế, và hai đế cuối cùng (3- 4) là giải pháp đức Phật dạy (tu) để chấm dứt sự khổ đau của kiếp nhân sinh.
Liệu có phải cuộc đời chỉ có khổ đau nên Đức Phật hay nhắc về nó và giúp chúng ta đi tìm cách để diệt nó?
Có chuyện vui mọi người lan truyền trên mạng như nhau về cách Đức Phật đối đáp cũng mở ra cho ta một góc nhìn mới về sự khổ:
- Phật ơi! sao người không cho con có được một nhan sắc thật đẹp để vạn người mê, mỗi khi xuất hiện là được nhiều người yêu mến và vây quanh?
- Ta đã cho con sức khoẻ. Chẳng phải con là cái đứa dễ ăn dễ ngủ,...và trong cơ thể không mắc phải các bệnh nan y đó sao?
Bài học: Không rõ thực hư câu chuyện trên nhưng có thể thấy người trên đã đòi hỏi khá nhiều mà họ quên đi những gì mình có, vì thế, họ vốn hạnh phúc mà không biết khi mà trong tâm tư chỉ chú ý tới cá khổ, cái mình đang thiếu thốn.
Cái nhìn tiêu cực chính là tác nhân khiến ta quên mất rằng mình đang may mắn như thế nào. Đức Phật dạy rằng, có khổ đau mới hiểu giá trị của hạnh phúc, cuộc sống là vậy, bên cạnh những ngày mưa là ngày nắng và "chỉ đi qua những ngày mưa ta mới yêu thêm những ngày nắng".
Thế mới thấy, trong mắt người tích cực, cuộc sống không chỉ có khổ đau, do đó, chúng ta phải biết tiếp xúc với những điều tuyệt vời của sự sống. Bất cứ lúc nào, những màu nhiệm ấy cũng có mặt khắp nơi trong ta và xung quanh ta.
Biết đủ rồi nên con người ta hạnh phúc
Thế nên chúng ta thường được khuyên là chỉ khi biết đủ rồi ta mới hạnh phúc, biết đủ là gia tài lớn nhất đừng để đến khi hấp hối mới nhận ra thì quá muộn chỉ vì cứ lo để ý đến những cái còn thiếu nên cả cuộc đời chẳng biết bao giờ mới khỏa lấp hết những gì họ còn thiếu.
Theo Phật giáo nếu theo tri túc biết đủ thì khổ đau của con người không xuất phát từ vật chất mà từ ái dục dẫn đến vô minh để rồi tham, sân, si (lòng tham, sự giận dữ, ngu dốt) thúc đẩy tạo thành vọng, vọng tạo thành nghiệp và phải lãnh hậu quả về mình.
Nếu tự thân ta không có hạnh phúc, bình an thì chúng ta không thể hiến tặng hạnh phúc và bình an cho người khác, kể cả những người ta thương, những người ta cùng chung sống trong một mái ấm gia đình.
Có bình an, hạnh phúc thì chúng ta sẽ tỏa ra năng lượng tích cực, khi đó, mọi người chung quanh ta, từ gia đình cho đến xã hội, ai cũng được thừa hưởng.