(Lichngaytot.com) Đức Phật dạy cẩm nang giải quyết gọn mọi khó khăn của cuộc sống sẽ giúp bạn nhìn thấu nhân sinh và không còn đau khổ vì công việc hay tình cảm nữa.
“Đắc ý thì thích theo Khổng giáo, thất ý thì lại chạy đi ôm Phật.”
Quả thật vậy, mỗi lần cuộc đời đập cho một cú đau, chúng ta lập tức “tạm thời ôm chân Phật”, cầu mong bình an.
Phật pháp giống như một viên thuốc cứu tâm. Ở một góc độ nào đó, Phật giáo không phải tôn giáo theo nghĩa thông thường, mà là một hệ thống giáo dục - giáo dục cho tâm hồn, đồng thời cũng là giáo dục cho cả xã hội.
1. Tình yêu không bao giờ là bến đỗ cuối cùng của đời người
![]() |
Cẩm nang giải quyết gọn mọi khó khăn của cuộc sống |
Trong đời người, ngoài tình yêu còn có sinh - lão - bệnh - tử.
Đức Phật Thích Ca sau khi chứng kiến ông lão, người bệnh, thi thể người chết, càng quyết tâm xuất gia. Vua cha sợ mất con trai, liền phái một mưu thần cực kỳ thông minh tên Ưu-đà-di đến khuyên can.
Ưu-đà-di dùng mỹ nhân kế, hy vọng để Đức Phật say đắm tình ái, từ bỏ ý định xuất gia. Nhưng Ngài nhìn mà như không thấy, nghe mà như điếc.
Thấy vậy, Ưu-đà-di thuyết phục:
“Thời thanh xuân đẹp nhất của đời người chính là có được tình yêu nam nữ. Trên đời này chẳng có gì khiến người ta hạnh phúc và say mê hơn tình yêu!”
Ngài bình thản đáp:
“Ta không phủ nhận tình yêu mang lại niềm vui. Nhưng nếu niềm vui ấy không bị cái già, cái bệnh, cái chết bủa vây, và nếu nó vĩnh hằng chứ không vô thường, thì ta sẽ theo đuổi, chứ không xuất gia làm gì.”
Thanh xuân chóng tàn, đừng để những khoái lạc phù du nhất thời làm mờ mắt.
Cuộc đời này được xây bằng già, bệnh, chết chất chồng lên nhau, nỗi đau sinh lão bệnh tử như thanh gươm sắc kề cổ. Điều đáng để ta quan tâm hơn cả chính là lý tưởng và giá trị của chính mình.
Thực tế có quá nhiều người coi tình yêu là “bến đỗ cuối cùng”, rồi vì nó mà vứt bỏ giấc mơ của bản thân.
Họ giống như người lạc giữa đại dương mênh mông, tưởng tảng đá ngầm là nơi trú ẩn duy nhất, bơi hết sức lực chỉ để ôm lấy tảng đá ấy, mà không tìm đất liền hay hòn đảo.
Nhưng đời người vô thường, tảng đá rồi cũng sẽ bị sóng biển cuốn trôi.
Tình yêu chỉ là chỗ nghỉ chân giữa biển khơi, chứ không bao giờ là bến cảng cuối cùng. Tình yêu trong đời ta chỉ là bông hoa thêm thắm, chứ không phải chiếc phao cứu sinh.
2. Học người xuất sắc, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình
Thế giới này không có vương giả bẩm sinh.
Mọi người thành công đều phải trải qua quá trình: từ không đến có, từ có đến nhiều, từ nhiều đến xuất sắc. Không ai nhảy vọt một phát lên đỉnh cao.
Đức Phật vì muốn tìm con đường không già, không bệnh, không chết, vĩnh hằng bất diệt, đã từ bỏ vinh hoa phú quý, một mình bước lên con đường cầu đạo dài đằng đẵng.
Ngài bái hết danh sư này đến danh sư khác, học hết pháp môn này đến pháp môn khác, thậm chí có vị thầy mà Ngài chỉ cần vài ngày đã học thuộc làu, còn ngược lại dạy lại cho thầy.
Nhưng Ngài phát hiện không một pháp môn nào giải được nghi hoặc về sinh tử của mình. Thế là Ngài tiếp tục đi, tìm con đường của riêng mình.
Gặp người tài giỏi - ngưỡng mộ - học theo - vượt qua - trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Đó mới là cách trưởng thành thực sự.
Xưa nay người có học vấn, có thành tựu, đều vô cùng chú trọng tích lũy. Kiến thức là tích lũy mà có, kinh nghiệm cũng là tích lũy mà thành.
Học không chỉ để biết thêm, mà để nâng cấp chính mình, cuối cùng tìm ra con đường thuộc về mình.
3. Cầm lên được thì bỏ xuống được
![]() |
Một đời người là chuỗi những chọn lựa và buông bỏ liên tục. Không có lựa chọn nào tuyệt đối đúng, cũng chẳng có ranh giới rõ ràng giữa đúng và sai.
Đức Phật sau bao năm tu tập, nhận ra muốn đạt cảnh giới an lạc tối thượng, phải rời xa tham dục. Ngài chọn con đường khổ hạnh cực đoan thời bấy giờ: Nhịn đói, ăn rễ cây, không mặc áo, nằm trên gai, không trú mưa…
Nhưng sau nhiều năm hành xác đến gần chết, Ngài tỉnh ngộ:
Khổ hạnh không mang lại trí tuệ siêu việt, cũng không thể áp dụng cho tất cả chúng sinh. Nó chỉ làm thân thể suy kiệt, chứ không giải quyết gốc rễ vấn đề.
Thế là Ngài dứt khoát từ bỏ khổ hạnh, ăn uống bình thường trở lại, rồi vui vẻ đi đến cội bồ đề.
Có những lúc, buông bỏ đúng lúc còn thông minh hơn cố đấm ăn xôi. Người khôn ngoan nhất không phải lúc nào cũng kiên trì đến cùng, mà là biết khi nào cần kiên trì, khi nào cần chuyển hướng.
Buông bỏ đúng lúc chính là hình thức kiên trì cao cấp nhất.
4. Dạy học tùy theo căn cơ, không phân biệt
Đức Phật được kính trọng không phải vì Ngài siêu phàm, mà vì Ngài không hề có tâm phân biệt. Ngài nhìn thấy điểm sáng ở mỗi người, dù kẻ đó bị cả thế giới cười nhạo.
Có câu chuyện về một đệ tử cực kỳ ngu độn tên là Bàn, ngay cả một câu kinh ngắn cũng không nhớ nổi, bị các sư huynh chế giễu suốt ngày.
Phật biết chuyện, tự mình dạy anh ta chỉ hai từ: “Quét bụi - Lau dơ”. Thế mà anh ta vẫn không nhớ nổi.
Phật không bỏ cuộc, bảo anh ta ngày ngày đi lau giày cho đại chúng. Rồi có một ngày anh ta ngộ ra rằng:
Bụi bẩn có hai loại - bụi ngoài thân lau được bằng khăn, bụi trong tâm chỉ lau được bằng trí tuệ. Từ đó anh ta khai ngộ, trở thành bậc tôn kính trong tăng đoàn.
Mỗi người đều là một viên ngọc nhiều mặt, đừng vì một mặt mờ mà phủ nhận cả viên ngọc. Dạy người phải nhìn đúng căn cơ, kiên nhẫn chờ ngày hoa nở.
Trong cõi hồng trần muôn màu, gặp được người cùng chí hướng chỉ là may mắn hiếm hoi, còn khác biệt mới là thường tình. Tình yêu chỉ là một phần của đời sống, đừng biến nó thành tất cả.
Học để nâng cấp chính mình, chứ không phải để “thành công” theo cách người khác định nghĩa. Buông bỏ đúng lúc là trí tuệ lớn. Người trưởng thành thực sự không vội tranh cãi đúng sai, mà học cách chấp nhận sự khác biệt.
Nguyện cho bạn giữa cõi hồng trần ồn ào này, phá được mê lầm, mở được trí tuệ, tìm thấy bình yên và khoáng đạt thuộc về riêng mình.
Mời bạn tham khảo thêm tin:


