Ở 1 góc phòng, đôi khi ngay trên bàn tiếp khách, có người còn đặt cả bục, kệ cho các mãnh thú: sư tử, hổ, báo... ngồi, nằm trợn mắt, nhe nanh múa vuốt... làm bằng đất đá.
Thú chơi mãnh thú này có từ thời thượng cổ. Chỉ để chúng trông giữ cửa đền miếu, đình, chùa, cửa công quyền, nhà quyền quý hù dọa người qua đường, con nít, kẻ bất lương yếu bóng vía, chứ không phải trưng ở phòng tiếp khách. Nếu không chúng sẽ xua đuổi cả khách đi về.
Phòng khách có đặt bộ loa đài, dàn nghe nhạc, ti vi phát ra những âm thanh ình ình, nhạc phẩm ẽo ợt sẽ khiến câu chuyện của chủ khách bị cản trở, tâm trạng ức chế.
Ánh sáng thiên nhiên đủ, không nhất thiết phải nhờ đến công cụ chiếu sáng, không nên bật loại đèn có màu xanh xanh, đỏ đỏ quay tít vì có hại cho mắt, cho sức khỏe.
Nhìn lại người xưa có phòng tiếp khách, sang thì bộ tràng kỉ, khó thì bộ bàn ghế bằng tre gọn gàng tinh tế, trên bàn bày bộ bàn trà tươm tất, kê thêm vài chiếc đôn ghế bằng tre, 1 lọ hoa lan phớt màu vàng nhạt, hoặc đúng mùa thì bày thêm một vài bông cúc vàng ươm.
Phòng khách giản dị, thanh cao đôi khi chỉ cần ở trên đôn đặt cái liễn lam tuyền, 1 cây mai thế nhỏ, phất phơ mấy nụ mai, hơn nữa trên tường bộ tranh nhỏ xinh xắn vẽ bốn mùa xuân - hạ - thu - đông, tố nữ đàn hát.
(Theo Landtoday)