Chớ ảo tưởng! Hãy nhớ thắng lợi nhờ gian dối không bằng thua trong danh dự

Thứ Tư, 16/06/2021 09:57 (GMT+07)
(Lichngaytot.com) Dù thắng lợi nhờ gian dối ta vẫn sẽ chẳng thấy mình có chút vinh quanh lấp lánh nào mặc cho những người xung quanh vẫn ca ngợi ta hết lời, hay luôn dành cho ta những tràng pháo tay tán thưởng đi chăng nữa.

Thắng lợi nhờ gian dối


Sự gian dối thường là để che giấu một sự thật nào đó, nghĩa là chính ta đang rất sợ phải đối mặt với nó. Vì thế không ít người đã giả dối về bản thân, giả dối về cuộc sống, giả dối về gia đình để bảo vệ một điều gì đó hoặc để làm những điều xấu xa.

Giống như CoCo Chanel - người sáng lập ra thương hiệu đình đám Chanel cũng đã từng tự thêu dệt về quá khứ của mình như là một người xuất thân nơi danh gia vọng tộc để có thể bước vào thế giới xa hoa của những người giàu có thời đó. Nếu bà không làm như thế, e rằng cơ hội bước chân vào giới quý tộc và bán hàng cho họ là điều quá xa vời.

Sống trên đời, ai mà không muốn sống vinh quang, được người đời ca tụng nhưng nếu bạn sống chỉ vì tiếng vỗ tay của những người xa lạ thì bạn sẽ dễ sống lệch lạc. Và kết quả bạn sẵn sàng trở thành kẻ gian dối để có thể vượt qua được kỳ thi, thắng một trận đấu, có được chức vụ mong muốn,...

Nhưng họ đâu hiểu rằng những thứ viển vông như những lời ca ngợi ở khắp nơi từ báo chí, loa đài cho đến những tiếng vỗ tay của mọi người tuy dễ "gây nghiện" đấy nhưng cũng chỉ là hư ảo.

Lối sống coi trọng thành tích của chúng ta đang ở tình trạng báo động. Điều đáng ngại là xã hội bây giờ lại dung túng cho việc này, họ khen ngợi những người này là khéo léo, khôn ngoan. Việc này vô tình cổ vũ cho những người háo danh, ham địa vị đến mức khác thường. Ở mức độ nhẹ, họ khôn khéo lấy lòng người khác, mua chuộc nhân tâm, ra sức nịnh nọt, ton hót cấp trên để mong được bổ nhiệm vào vị trí cao hơn.
 
Có người háo danh đến mức bất chấp luân thường đạo lý, quên cả tình bằng hữu, chà đạp lên tình đồng chí, đồng nghiệp, sẵn sàng biến đối tác thành đối thủ, hạ bệ người khác để đạt được tham vọng cá nhân. Có thể họ đạt được điều họ muốn đấy, nhưng sau đấy là gì?

Dù có chút danh vọng nhưng mất đi bạn bè, người thân, những người từng ủng hộ mình thì cuộc sống của họ lại tiếp tục rơi vào trạng thái vô định cho dù họ tưởng rằng mình đã có tất cả.

Chúng ta cho rằng thời nay phải cạnh tranh mà sống thế nên rất thích tranh giành thắng thua, chính điều đấy đã che mờ đi lý trí khiến ta dễ có những vi phạm về đạo đức. Thế mới nói, không nên tranh giành với ai làm gì vì tĩnh lặng cũng là cách thể hiện trí tuệ.

Đừng để đến khi phạm sai lầm, ta lại bị chính lương tâm mình cắn rứt và chỉ thấy xem thường chính mình. Nếu giả sử trong một cuộc đua, bạn biết chấp nhận thua trong danh dự còn là thể hiện sự hiểu biết, khiêm nhường, chắng ai có thể trách cứ được bạn cả.

Hãy nhớ rằng, thứ mình có được không bằng tài năng, đức độ, thực lực của bản thân tạo ra, mà càng phải mua đắt bao nhiêu thì giá trị của nó càng bị coi thường, rẻ rúng bấy nhiêu! 

 

Chớ tham danh vọng mà đánh mất danh dự

 

Chuyện con lừa mang tượng Phật

 
Một ngôi chùa trên núi có nuôi một chú lừa, mỗi ngày lừa đều ở trong phòng xay thóc lúa vất vả cực nhọc. Thời gian lâu dần, lừa bắt đầu chán ghét cuộc sống vô vị với cái cối xay. Mỗi ngày nó đều suy nghĩ: “Nếu như có thể ra ngoài xem xem thế giới bên ngoài, không cần kéo cối xay nữa, như thế thật là tốt biết mấy!”.
 
Không lâu sau, cơ hội cuối cùng đã đến, vị tăng nhân trong chùa muốn dẫn lừa xuống núi để chở hàng, trong lòng lừa hứng khởi mãi không thôi. Đến dưới chân núi, vị tăng nhân đem món hàng đặt lên lưng nó, sau đó trở về ngôi chùa. Thật không ngờ, khi những người đi đường trông thấy lừa, ai nấy cũng đều quỳ ở hai bên đường cung kính bái lạy.
 
Lúc đầu, lừa không hiểu gì cả, không biết tại sao mọi người lại muốn dập đầu bái lạy nó, liền hoảng sợ tránh né. Tuy nhiên, suốt dọc đường đều như vậy cả, lừa bất giác tự đắc hẳn lên, lòng thầm nghĩ thì ra mọi người sùng bái ta đến thế. Mỗi khi nhìn thấy có người qua đường thì con lừa lập tức sẽ nghênh ngang kiêu ngạo đứng ngay giữa đường phố, yên dạ yên lòng nhận sự bái lạy của mọi người.
 
Về đến chùa, lừa cho rằng bản thân mình thân phận cao quý, dứt khoát không chịu kéo cối xay nữa. Vị tăng nhân hết cách, đành phải thả nó xuống núi. Lừa vừa mới xuống núi, xa xa đã nhìn thấy một nhóm người đang đánh trống khua chiêng đi về phía mình, lòng nghĩ, nhất định mọi người đến để nghênh đón mình đây mà, thế là nghênh ngang đứng ngay giữa đường lộ.
 
Thực ra, đó là đoàn người rước dâu, đang đi lại bị một con lừa chắn ngang đường, người nào người nấy đều rất tức giận, gậy gộc tới tấp. Lừa vội vàng hoảng hốt chạy về chùa, khi về đến nơi thì cũng chỉ còn lại chút hơi tàn.
 
Trước khi chết, nó căm phẫn nói với vị tăng nhân rằng: “Thì ra lòng người hiểm ác đến thế, lần đầu khi xuống núi, mọi người đều cúp rạp xuống lễ bái lạy ta, nhưng hôm nay họ lại ra tay tàn độc với ta”, nói xong liền tắt thở.
 
Vị tăng nhân thở dài một tiếng: “Thật đúng là một con lừa ngu ngốc! Hôm đó, thứ mà mọi người bái lạy chính là bức tượng Phật được ngươi cõng trên lưng mà thôi”. 
 
Kỳ thực, trên thế gian có rất nhiều “con lừa” thường nhầm lẫn mình là Thánh, Thần. Khi có quyền thì kiêu căng ngạo mạn, khi không còn quyền thì chán nản, khi tại vị thì ngông cuồng tự cao tự đại, khi thoái vị thì tinh thần suy sụp...

Sống trên đời này quan trọng nhất vẫn là biết mình là ai, vị trí mình ở đâu, mình là lừa thì làm bổn phận của lừa, đừng mơ cao, đừng gian dối chỉ để người ta tưởng mình là Thánh hay Thần làm gì cũng vô nghĩa.
 
 

Chớ đánh mất danh dự


Ai chẳng thích được xem là kẻ chiến thắng nhưng dùng sự gian dối để có được thì ta cũng biết rằng mình chẳng xứng đáng. Hơn nữa, thua cuộc đâu có nghĩa là mất tất cả, ít nhất ta cũng có bài học để biết mình là ai, để trở nên khiêm nhường hơn và ham học hỏi hơn, để có động lực để tiến bộ.

Mong muốn có được cuộc sống xa hoa là chính đáng nhưng đừng vì để có được nó lại làm những điều xấu xa, sau này quen rồi, tự nhiên sợ mất mát, sống cảm giác thật khổ sở. Khi bị cuốn theo những thứ đó cũng là lúc ta rất dễ đánh mất danh dự, đánh mất chính mình lúc nào không hay.

Ham thích danh vọng không có gì sai nhưng chớ nên sa đà vào con đường háo danh, ham chuộng địa vị một cách thái quá. Đây cũng là một trong những biểu hiện suy thoái về đạo đức đáng báo động.

Điển hình là các bạn trẻ bây giờ thích có Sugar Dady để thỏa mãn cuộc sống giàu sang của mình một cách nhanh chóng, họ sẵn sàng bán đi danh dự của bản thân để có những thứ hư ảo, hay những người muốn có nhiều tiền nhanh nên sẵn sàng làm những nội dung tổn hại đến trẻ con trên youtube chỉ để câu views...
 
Điều bất hạnh lớn nhất trong đời người chính là không nhận thức được giá trị của bản thân để rồi suốt đời theo đuổi những ước vọng xa vời, phi thực tế và cuối cùng nhận lấy kết cục thảm hại.
 
Người háo danh, hám lợi thường không ý thức được về mình, không hiểu mình là ai, không biết mình đang ở vị trí nào trong cuộc sống này nên họ khát vọng muốn đứng trên người khác, muốn tên tuổi, tầm vóc của mình phải khiến người khác cúi đầu. 
 
Thực ra, như Đức Phật nói mọi thứ xung quanh ta chỉ là giả tạm, nếu ta đang có được sử dụng thứ gì thì cũng chỉ là đang mượn tạm của thế giới này mà thôi. Cũng vậy, những ngày huy hoang khi được mang tượng Phật, chẳng qua cũng chỉ là một ký ức đẹp của con lừa, tốt hơn hết là đừng bám chấp vào đó kẻo lại tự gây đau khổ cho mình.

Vì thế, đừng vì chút lợi ích mà đánh mất danh dự, khi đặt lợi ích cá nhân và danh dự lên bàn cân thì dù thế nào cũng nên đặt nặng danh dự hơn. Ban đầu bạn có thể cho rằng mình bị thiệt đấy, nhưng cái mà bạn được còn nhiều hơn cái bạn mất và những thứ đó đều cần có thời gian bạn mới cảm nhận hết được.
 
Hãy nhớ rằng chúng ta đang sống ở thời đại 4.0 nơi mà cá tính mới là điều khiến bạn trở nên nổi bật, cuốn hút chứ không phải hư danh nào đó, do đó, nhớ rằng lối sống chân thật là lối sống văn minh của cuộc sống hiện đại, đừng vì hư danh mà đánh mất bản thân, đánh mất cá tính, con người của mình.