Câu chuyện mùa Vu Lan báo hiếu: Xin đừng thờ ơ với đấng sinh thành!

Thứ Năm, 26/07/2018 10:34 (GMT+07)
(Lichngaytot.com) Cha mẹ luôn hi sinh vô điều kiện vì con cái mà không đòi hỏi một sự đền ơn hay báo đáp nào. Vì vậy, những ai may mắn còn cha còn mẹ, xin đừng thờ ơ!

 

1. Hai câu chuyện cảm động về tình mẹ
 

Bà mẹ phi thường gần 10 năm ăn cám nuôi 4 con học đại học 


 
Ở xã Diễn Hạnh, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An, những người dân xung quanh nhà bà Tăng Thị Lộc vẫn nói về bà như một người phụ nữ hiếm có, khó tìm giữa đời thường. Những người phụ nữ ở xã Diễn Hạnh, có lẽ không ai khổ và vất vả nhiều như bà. Nhưng bà đã quen với sự khổ cực đến nỗi suốt mấy chục năm qua, bà rất ít khi nhận ra rằng mình khổ.

Bà Tăng Thị Lộc từ khi lấy chồng đã thực sự thấm thía thế nào là nghèo, là cơ cực, đói khát. Cái đói đó thấm thía hơn bao giờ hết khi lần lượt những đứa con của bà ra đời.

Bốn lần mang thai, sinh ra 4 đứa con 2 trai, 2 gái, chưa bao giờ bà biết thế nào là một ngày nghỉ đẻ, cũng chưa bao giờ bà được tẩm bổ, bồi dưỡng như những người phụ nữ đang mang thai khác. Cũng một phần vì thế mà con cái bà đều thấp bé, gầy gò.

Gần 10 năm trời ăn cám lợn để ki cóp từng đồng nuôi 4 người con ăn học, có những lúc bà đã đứng giữa cánh đồng nắng chang chang và òa khóc vì tưởng rằng không còn đủ sức thực hiện ước mơ nhìn thấy con ăn học thành tài, nhưng tình yêu và sức mạnh phi thường của một người mẹ đã giúp bà vượt qua tất cả.

Để giờ đây, sau một chặng đường dài đầy khó khăn của cuộc đời mình, bà đã có thể mỉm cười khi thấy 4 người con của mình đều đã học xong đại học và có những bước đi vững vàng trong cuộc sống.
 

Mẹ hi sinh đôi mắt để giữ lại mạng sống cho con 
 

 

Đó là câu chuyện của chị Hoàng Thị Yến (trú tại xã Đông La, huyện Hoài Đức, Hà Nội). Người phụ nữ đã quyết đánh đổi không những đôi mắt mà thậm chí là cả tính mạng để cứu lấy sự sống cho đứa con bé bỏng. 
 
Đang mang thai ở tháng thứ 5 thì phát hiện ra mình mắc bệnh ung thư, chị Yến buộc phải chọn lựa giữa đứa con và mạng sống của mình. Không ngần ngại, chị quyết định bằng mọi giá phải giữ được con và chấp nhận hy sinh tính mạng.

Để giữ đứa trẻ, chị Yến không thể uống thuốc kháng sinh cũng như tiếp nhận bất kỳ đợt xạ trị nào. Vì vậy, đôi mắt của chị ngày một yếu đi - hậu quả của căn bệnh ung thư. Khi đứa trẻ ra đời, cũng là ngày mắt chị hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Dù không thể tận mắt chứng kiến đứa con yêu quý của mình lớn lên hàng ngày, nhưng chị vẫn tràn đầy hạnh phúc. Đến bây giờ, sức khỏe chị vẫn yếu. Nhưng khi được hỏi, nếu được lựa chọn lại lần nữa thì sẽ ra sao, chị Yến vẫn kiên quyết: "Một ngàn lần nữa vẫn làm như vậy vì không có người phụ nữ nào lại không mong muốn mình có con”. 
 
Qua câu chuyện mùa Vu Lan báo hiếu, nếu hỏi rằng, tình cha mẹ dành cho con cái to lớn như thế nào, thì rõ ràng, không một tính từ nào hay bất kể điều gì trên thế gian này có thể đánh đổi hay so sánh được. Đó là những hi sinh thầm lặng, cao cả và kiên trì, cần mẫn suốt cả đời người, đó là những hi sinh không mong sự đền đáp. 
 

2. Bài học cuộc sống mùa Vu lan báo hiếu: Xin đừng thờ ơ với đấng sinh thành!
 

 

Đức Phật dạy tâm hiếu là tâm Phật, hạnh hiếu là hạnh Phật. Lời dạy ấy đã nhắc nhở chúng ta tầm quan trọng của tâm hiếu, hạnh hiếu trên bước đường tu; nhưng cần thực hiện tâm hiếu, hạnh hiếu cho đúng Chính pháp để cha mẹ và ta đều được lợi lạc.
 
Cha mẹ là những người luôn mong muốn đem đến cho con những gì tốt đẹp nhất mà họ có. Đối với cha mẹ thì con cái là tài sản quý giá nhất trên đời.

Cuộc đời đâu ai có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Hôm nay ta còn được gặp, còn được nhìn thấy cha mẹ đó là một điều hết sức may mắn. Hãy hạnh phúc vì điều đó! Người xưa có câu “Còn cha còn mẹ thì hơn, không cha không mẹ như đàn đứt dây”, còn cha con mẹ là ta còn tất cả. 
 
Ngày tháng trôi đi, có ngày “sóng im, biển lặng” có ngày “bão táp, phong ba”. Trải qua những mệt mỏi đó thì nơi đâu là nơi ta được trở về với những bình yên, ai là người ngồi nghe ta than thở, động viên ta. Không một ai khác, không một nơi nào khác hơn nữa là gia đình, là cha mẹ.
 
Hãy mừng và cảm ơn trời vì ta còn có nơi để trở về, dù gia đình hay mái ấm của ta có là nơi tồi tàn nhất, cha mẹ ta có bênh tật hay không bằng những người khác đi chăng nữa... Vì cuộc đời đâu như ta mong muốn, nhiều khi điều ta có lại là điều người khác ao ước.

Nếu đã không có điều ta yêu thì hãy biết yêu những gì ta đang có. Học cách bằng lòng với những gì mình đang nắm trong tay để thấy được ta còn hạnh phúc hơn bao nhiêu người bất hạnh.
 
Hãy biết nói lời “cảm ơn” và “xin lỗi” với cha mẹ mình. Mình “cảm ơn”, “xin lỗi” với bạn bè, người khác được thì cha mẹ ta lại phải càng làm điều đó hơn nữa. 

Không phải ta lo cho cha mẹ đầy đủ vật chất mới được gọi là báo hiếu. Chữ hiếu đôi khi rất đơn giản, đó là nụ cười mãn nguyện của cha mẹ khi thấy con ngoan hiền, thành đạt và sống tốt với mọi người xung quanh.

Ai còn có thể cài trên áo mình một bông hồng đỏ mùa Vu Lan thì vẫn còn tự hào vì mình còn đầy đủ cha mẹ. Đừng vì những phút vô tâm, sao lãng với cha mẹ mà sau này phải hối hận. Cha mẹ thì chỉ có một trên đời, mất đi họ sẽ không bao giờ có lại được nữa và liệu kiếp sau ta có còn được gặp lại họ?

Mùa Vu Lan báo hiếu cũng là là lúc ta sống chậm lại, suy nghĩ và yêu thương nhiều hơn những gì ta đã làm. Vậy nên, ai may mắn còn cha mẹ xin đừng thờ ơ và làm họ buồn!

Cùng ngẫm thêm về đạo làm con trong mùa Vu Lan báo hiếu để biết trân trọng những gì mình đang có!