Vì sao càng trưởng thành càng cô đơn
Thuở nhỏ với đôi chân bé xíu chúng ta đâu được đi đâu xa xôi nên cuộc sống của chúng ta xoay quanh những câu chuyện kể của bố mẹ và những món đồ chời mà ta giữ khu khư mỗi ngày. Vốn hiểu biết nhỏ nhoi đấy đủ làm ta vui, ta hạnh phúc là đủ rồi.
Trong vòng tay của cha mẹ ta cảm thấy yên ổn cho đến khi bạn trưởng thành, đôi chân cứng cáp hơn, thuận lợi cho những chuyến đi xa cũng là khi những cảm giác trống rỗng luôn thường trực. Khi đó ta biết rằng mình không còn lại cái rốn của vũ trụ nữa rồi...
Càng được đi xa, càng biết thế giới này lớn tới chừng nào ta càng thấy mình nhỏ bé, và những nỗi cô đơn xuất hiện ngày càng nhiều. Thậm chí giữa đám đông ồn áo náo nhiệt ta bỗng chững lại, tự hỏi mình là ai?
Bạn cũng chỉ vừa cùng đám người có cười nói mà giờ đây trái tim bỗng trỗi lên sự lạnh lẽo khôn nguôi. Mảng trống nào đó lại bao trùm lấy lí trí khiến bạn tự hỏi vì sao ta luôn có cảm giác cô đơn bất kể cuộc sống có no đủ đến đâu đi chăng nữa?
Khi ta trưởng thành là khi ta cũng biết giấu nhẹm cảm xúc một cách rất kỹ để chứng tỏ mình mạnh mẽ, chỉ sợ mang nỗi buồn riêng mình ra nói thì bị người đời cười chê.
Thế mà bao lâu nay, có những người trốn tránh nó bằng cách tìm đến rượu, bia, chất gây nghiện,... để thoát nỗi cô đơn. Trong khi ai cũng có gặp tình trạng tương tự nhưng đâu phải ai cũng cảm thấy phiền như cách ta vẫn nghĩ?
Thậm chí, có những người vì quá sợ hãi cô đơn mà đi kiếm vội tìm nhanh một nửa cô đơn khác, chỉ tiếc là chẳng thể nào hòa hợp với nhau lại càng khiến lòng mình sầu buồn thăm thẳm mà chẳng thế nói ra. Họ đã vô tình gây hại cho người khác chỉ vì cố gắng khỏa lấp nỗi trống vắng trong lòng mình mà quên đối diện với nó.
Cô đơn của người trưởng thành không đáng sợ
Càng trưởng thành sự bất an này càng lớn mà không phải ai cũng đủ khả năng giải thích được. Chỉ khi đọc được Những câu nói hay về sự cô đơn của những người đi trước, của người có kinh nghiệm để thấy đó là cảm giác tự nhiên, thân quen như hơi thở của chúng ta vậy. Vì thế có gì mà đáng sợ hãi cơ chứ?
Không hẳn là vì ta an phận mà ta có cơ hội để đối thoại với tâm mình. Điều này luôn cần thiết để tránh việc ta cứ ào ào xuôi theo dòng chạy của cuộc sống mà đánh mất giá trị cốt lõi của bản thân.
Cô đơn cũng có vẻ đẹp của nó để bạn biết trân trọng hơn những phút giây hạnh phúc, chớ nên tự tìm cách lừa dối bản thân về sự đông vui giả tạo, những nụ cười gượng gạo.
Cô đơn rất cần cho việc sáng tạo, khi đó bạn mới làm việc thực sự hiệu quả nhất. Do đó, biết tận dụng khoảng thời gian cô đơn lại chính là mục tiêu và quan niệm cần có của mỗi một người thành công và có bản lĩnh.
Hãy học cách chấp nhận nỗi cô đơn như là gia vị, món quà không có trong kế hoạch của bạn mà cuộc đời ban tặng để điểm tô cho muôn màu của cuộc sống. Học được cách sống tốt trong cô đơn để làm người bản lĩnh.
Cuộc sống là vậy, bạn phải chấp nhận sự thay đổi, luân chuyển của nó, bạn càng cố nắm bắt, níu giữ điều gì thì bạn càng buồn giận khi thứ đó mất đi. Vì thế, đôi khi cần biết nắm và buông đúng lúc sẽ giúp lòng mình nhẹ nhàng hơn.