(Lichngaytot.com) Nếu chúng ta không nhận ra bài học cuộc sống từ những điều nhỏ nhoi trong cuộc sống hàng ngày tâm hồn của bạn sẽ trở nên trơ trọi, khô khan như sỏi đá vậy.
Có vô vàn bài học cuộc sống xuất hiện trong cuộc sống chúng ta mỗi ngày vô cùng bình dị nhưng không phải ai cũng nhận ra. Vì lẽ thường lỗi của người ta nhìn thấy rõ chứ lỗi của mình thì ta mặc nhiên công nhận.
Vì thế, thay vì nói nhiều hãy học cách lắng nghe, thay vì cố gắng thể hiện bạn hãy quan sát. Càng hiểu biết nhiều bạn sẽ biết rằng biết cách nghe cũng là một lợi thế của bạn trong cuộc sống này.
Bạn chứa gì trong Thùng của mình?
Một người đốn một thân cây để làm thành ba chiếc thùng giống nhau. Người thợ mộc dùng một thùng để đựng nước, mọi người để thích dùng chiếc thùng này. Thùng khác anh dùng để đựng rượu, mọi người hào hứng thưởng thức rượu ở trong thùng. Thùng còn lại anh để đựng phân bón cây, ai ai cũng tránh xa chiếc thùng vì sợ mùi của nó ám lên người mình.
Từng chiếc thùng làm từ một cây nhưng vì đựng đồ khác nhau mà vận mệnh của chúng hoàn toàn khác nhau.
Bài học cuộc sống số 1:
Vậy đấy, quan trọng là trong thùng bạn có gì mới quyết định bạn là ai. Thùng của bạn đang chứa gì vậy khi mà cuộc sống này ai cũng như ai, cũng có 24 giờ để làm việc, để sống và tồn tại.
Chúng ta cơ bản đều có những chiếc thùng giống nhau với những hoàn cảnh na ná nhau còn bạn cho gì vào Thùng của mình là quyết định ở bạn. Đó là lý do tư tưởng ảnh hưởng tới phong cách sống của bạn rất nhiều.
Nếu bạn chỉ chứa những duy nghĩ tiêu cực thì cuộc sống của bạn chỉ toàn những điều tiêu cực. Khi những ý tưởng xấu đang bắt đầu xuất hiện, bạn đừng quên tìm cách để bạn xua tan những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu càng sớm càng tốt, nếu không càng để lâu bạn không biết mình đã chìm đắm trong chúng lúc nào không hay.
Nên nhớ một điều rằng: "Gieo suy nghĩ gặt hành động, gieo hành động gặt thói quen, gieo thói quen gặt số phận" vì thế nếu bạn chưa một lần thay đổi những tư tưởng, thói quen xấu đang tồn tại trong mình thì đừng oán thán cuộc sống rằng tại sao mình không giàu, không hạnh phúc. Cuộc sống này công bằng đấy, rồi bạn sẽ nhận ra điều này thôi!
Vị Vua giết trâu bò lấy da trải đường vì thương dân
Thời xưa, khi con người chưa phát minh ra giày dép, có vị vua đi vi hành đến vùng đất xa xôi có con đường gồ ghề, bàn chân ngài đau đớn vì bị những mảnh đá nhỏ chọc vào chân. Ngài nghĩ rằng không chỉ ta mà người dân của ta đang ngày ngày phải chịu cảnh này, vì thế, khi về tới Hoàng cung đã ra lệnh phủ da trâu, bò lên tất cả con đường trong vương quốc.
Vị vua tin tưởng rằng đó là cách để ông tạo phước vì thần dân của mình từ nay đi đường không còn phải chịu nỗi đau bị đá đâm vào chân nữa.
Vị vua tin tưởng rằng đó là cách để ông tạo phước vì thần dân của mình từ nay đi đường không còn phải chịu nỗi đau bị đá đâm vào chân nữa.
Thế nhưng không biết bao nhiêu trâu bị giết hại rồi cũng không đủ để lấy da trải khắp các con đường to nhỏ lớn bé trong vương quốc. Vừa tiền vừa công sức bỏ ra quá nhiều nhưng kết quả không được là bao, người dân dù biết đó là việc vô lý nhưng lệnh vua đã ban nên vẫn phải làm theo, không dám cãi nửa lời.
Trong lúc đó, một người đầy tớ thông minh khi chứng kiến cảnh quá nhiều trâu bò bị giết hại nên mạnh dạn đưa ra đề nghị với nhà vua: "Quốc Vương, tại sao người lại điều động binh lực, hy sinh nhiều trâu bò và vàng bạc đến như vậy chứ? Tại sao ngài không dùng miếng da nhỏ bọc vào chân ngài chứ?".
Quốc Vương nghe vậy rất ngạc nhiên những cũng hiểu ra vấn đề, và ngài ra lệnh áp dụng ý kiến của người đầy tớ.
Bài học cuộc sống số 2:
Đừng vội cười nhạo vị Vua ấy khi bạn chưa nhận ra rằng hầu hết chúng ta cũng có vị Vua đó trong người mình. Chúng ta chỉ cố gắng muốn thay đổi người này, người kia theo ý mình bằng một niềm tin mù quáng.
Có phải bạn hay đổ cho hoàn cảnh, vì nhà mình không giàu, vì bố mẹ mình không quyền cao chức trọng, vì đất nước này nghèo nàn, vì chính trị của chúng tôi không yên ổn, vì nước tôi lắm quan tham.... nên tôi không thể thế này, thế khác.
Hãy thôi đổ lỗi và biện minh cho sự yếu kém của mình đi. Khi nào bạn còn phụ thuộc vào hoàn cảnh thì bạn sẽ càng rời xa thực tế mà thôi, ngày bạn thành công cũng sẽ còn xa lắm. Nên nhớ việc duy nhất bạn có thể làm đó là thay đổi chính mình mà thôi. Vậy đấy, thay vì ta cứ hao tâm tổn sức để đi thay đổi một điều mình không thể chi bằng hãy thay đổi những điều có thể.
Nhiều người tự thấy mình khổ quá nên tìm cách để chuyển nghiệp. Nhưng thực ra, chẳng cần phải làm lễ này lễ kia to tát làm gì, việc họ cần làm trước nhất là thay đổi hành vi của mình mỗi ngày. Không phải ai đó tự nhiên đối tốt với bạn. Nếu bạn không thân thiện, cởi mở thì họ chẳng để ý tới bạn nữa kia. Để nhận được nụ cười của ai đó bạn hãy chủ động mỉm cười trước.
Có phải bạn hay đổ cho hoàn cảnh, vì nhà mình không giàu, vì bố mẹ mình không quyền cao chức trọng, vì đất nước này nghèo nàn, vì chính trị của chúng tôi không yên ổn, vì nước tôi lắm quan tham.... nên tôi không thể thế này, thế khác.
Hãy thôi đổ lỗi và biện minh cho sự yếu kém của mình đi. Khi nào bạn còn phụ thuộc vào hoàn cảnh thì bạn sẽ càng rời xa thực tế mà thôi, ngày bạn thành công cũng sẽ còn xa lắm. Nên nhớ việc duy nhất bạn có thể làm đó là thay đổi chính mình mà thôi. Vậy đấy, thay vì ta cứ hao tâm tổn sức để đi thay đổi một điều mình không thể chi bằng hãy thay đổi những điều có thể.
Nhiều người tự thấy mình khổ quá nên tìm cách để chuyển nghiệp. Nhưng thực ra, chẳng cần phải làm lễ này lễ kia to tát làm gì, việc họ cần làm trước nhất là thay đổi hành vi của mình mỗi ngày. Không phải ai đó tự nhiên đối tốt với bạn. Nếu bạn không thân thiện, cởi mở thì họ chẳng để ý tới bạn nữa kia. Để nhận được nụ cười của ai đó bạn hãy chủ động mỉm cười trước.
Niệm Phật có ích gì nếu không thành tâm
Có một gia đình hai vợ chồng trẻ, chồng say mê đọc sách còn vợ hướng Phật nên ngày nào cũng chuyên chú tụng kinh niệm Phật.
Một hôm, người chồng để ý thấy người vợ ngồi trong Phật đường không ngừng niệm: “Nam mô a di đà phật! Nam mô a di đà phật!”. Người vợ cứ chăm chú niệm câu này mãi, niệm đi niệm lại trong một khoảng thời gian rất lâu. Người chồng tinh nghịch muốn đùa vui vợ mình.
Anh này sang phòng bên cạnh chỗ vợ đang niệm Phật rồi gọi tên vợ. Người vợ nghe thấy tiếng chồng gọi mình liền ngừng niệm và quay đầu sang phía người chồng hỏi: “Có việc gì vậy?”
Người chồng cười cười rồi nói: “Không có gì, không có gì!”
Người vợ lại tiếp tục quay lại vừa gõ mõ vừa niệm. Một lát sau, người chồng lại gọi tên người vợ. Người vợ lại nhịn không được liền quay đầu ra hỏi chồng: “Rốt cuộc là anh có chuyện gì mà cứ gọi như vậy?”.
Người chồng lại cười cười rồi nói: “Không có gì, không có gì cả”.
Người vợ lại tiếp tục niệm Phật. Nhưng chẳng được bao lâu người chồng lại gọi tên người vợ. Người vợ lúc này có vẻ rất bực tức quay sang nói với người chồng:
“Anh rốt cuộc là có chuyện gì mà cứ gọi mãi như thế?
Anh cứ gọi như thế khiến em không thể tập trung tụng kinh niệm Phật được”.
Người chồng lúc này mới đứng lên đi đến bên người vợ và nói: “Vợ ơi! Anh mới gọi tên em có ba lần mà em đã thấy mệt mỏi và bực tức rồi. Thế mà, em ngày nào cũng niệm A di đà phật trong một thời gian lâu như vậy, không biết liệu ngài có thấy phiền toái không?”.
Bài học cuộc sống số 3:
Niệm Phật A Di Đà là sự bày tỏ lòng kính ngưỡng đối với chư vị Phật giáo đồng thời cũng là phương pháp để giữ tâm bình an, lắng đọng khi đối diện với Phật. Nhưng không phải ai trong lúc niệm Phật cũng hoàn toàn chú tâm mà thường để cho tâm tạp niệm quấy nhiễu mình.
Tụng kinh thường ngày cũng tốt nhưng quan trọng hơn và phải tu tâm trong cuộc sống hành ngày. Trong lòng chúng ta vẫn còn nguyên sự tham, sân, si thì chúng ta cũng chỉ mới tu có một nửa bằng lời nói thôi.
Thay vì chỉ ngồi tụng kinh niệm Phật hãy ra ngoài và làm việc tốt, giúp đỡ nhiều người, kiểm soát tốt hơn cảm xúc của mình, bạn sẽ cảm thấy rõ sự khác biệt khi chính mình thay đổi.
Có người vì thất tình mà lên chùa đi tu hay chán cuộc sống hàng ngày mà đi tu thì đó là biểu hiện của sự trốn tránh mà thôi. Tu phải xuất phát từ tâm, mong muốn tâm thanh tịnh, chứ không phải vì chút khó khăn của người đời mà tức giận, tỏ ra tiêu cực thì đi tới đâu cũng không thể giải thoát được phiền não trong lòng mình.
Tụng kinh thường ngày cũng tốt nhưng quan trọng hơn và phải tu tâm trong cuộc sống hành ngày. Trong lòng chúng ta vẫn còn nguyên sự tham, sân, si thì chúng ta cũng chỉ mới tu có một nửa bằng lời nói thôi.
Thay vì chỉ ngồi tụng kinh niệm Phật hãy ra ngoài và làm việc tốt, giúp đỡ nhiều người, kiểm soát tốt hơn cảm xúc của mình, bạn sẽ cảm thấy rõ sự khác biệt khi chính mình thay đổi.
Có người vì thất tình mà lên chùa đi tu hay chán cuộc sống hàng ngày mà đi tu thì đó là biểu hiện của sự trốn tránh mà thôi. Tu phải xuất phát từ tâm, mong muốn tâm thanh tịnh, chứ không phải vì chút khó khăn của người đời mà tức giận, tỏ ra tiêu cực thì đi tới đâu cũng không thể giải thoát được phiền não trong lòng mình.